Thanh Mẫn dừng xe ngựa trước cửa nhà Văn Vũ. Nàng leo xuống, phủi phủi váy áo, chỉnh lại tóc tai, rồi gõ cửa. Nàng cứ đứng đó, gõ một hồi, không thấy ai ra, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi.
- Cô nương. - Vũ Long lên tiếng - Cô nương đến đây có chuyện gì vậy?
Thanh Mẫn quay người lại, cúi chào, rồi lễ phép đáp:
- Xin chào, ta là Thanh Mẫn. Đây có phải là gia tộc Văn Vũ không? Ta đến Văn Vũ gia có chút việc.
Cái gì? Thanh Mẫn? Đó không phải là tên của Đại tiểu thư đến từ gia tộc đồ sộ kia ư?
- À, xin chào xin chào, đây đúng là nhà Văn Vũ. Ta là Văn Vũ Long, nhất tử của gia tộc Văn Vũ, ta thật thất lễ với cô nương quá. Mời vào mời vào.
Vũ Long nói xong, liền mở cửa lớn ra, dẫn Thanh Mẫn vào trong. Nàng cảm tạ anh rối rít, rồi xin phép dắt ngựa cùng xe đến lán.
Lát sau, vợ chồng Vũ Quân nghe tin, cũng mải móng chạy ra đón nàng dâu mới. Vũ Long cùng Nhan Phong giúp đỡ Thanh Mẫn dỡ hành lý xuống, còn Vũ Thu cùng Lương Khê dẫn nàng tắm rửa, thay đồ cũng như dặn dò nàng vài điều, rồi để nàng nghỉ ngơi một chút.
Tối hôm đó, nhà Văn Vũ mở một bàn tiệc nhỏ thiết đãi Thanh Mẫn, ở đây không có tục dâu rể không được gặp mặt nhau trước hôn lễ, nàng cũng vui vẻ cùng ngồi với mọi người trong gia tộc. Lương Khê còn đặc biệt dặn nàng ăn nhiều chút, kẻo ngày mai trang điểm, kết tóc từ sớm, nàng lại đói ngất mất. Vũ Kiệt chỉ ăn qua loa một chút, rồi tìm cớ tháo lui trước.
Vũ Kiệt lại trốn trong phòng. Ra đó là vợ hắn. Hắn trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ, đại tiểu thư của một gia tộc đứng hàng đầu, lại tự mình chạy xe ngựa đến đây. Này cũng thảm quá đi? Nàng không giống trong tưởng tượng của hắn, tuy rằng nhan sắc so với Uyển Nhi lúc nhỏ còn kém xa, thậm chí có chút bình thường, lại điềm đạm, không nóng không lạnh, nhưng hắn cảm thấy, như vậy cũng ổn. Đôi mắt nâu thâm trầm của nàng không hề chứa một chút hy vọng nào, cũng có nghĩa, nàng sẽ không thất vọng khi hắn sống tương kính như tân đối với nàng, sẽ không làm loạn, hay ghen tuông vớ vẩn.
Hắn dựa vào trường kỉ, chợt nhìn thấy hộp gỗ sồi nho nhỏ đó.
Hắn khẽ thở dài, đem chiếc hộp chôn dưới gốc đại thụ trước cửa phòng, đôi mắt có chút không nỡ, nhưng vẫn lấp đất phủ kín chiếc hộp đó.
Coi như, là chộn toàn bộ đoạn tình cảm ngắn ngủi mà hạnh phúc trong đời hắn.
Ngày hôm sau, Vũ Thu tự tay trang điểm cho Thanh Mẫn, còn Lương Khê vấn tóc cho nàng, rồi khoác lên cho Thanh Mẫn bộ hỷ phục màu xanh lam. Hai nàng dặn dò một chút lễ nghi cho Thanh Mẫn, còn lén mang cho nàng một ít bánh bao, để nàng ăn lót dạ, vì đến tận chiều mới đến giờ lành bái đường.
Vũ Long cùng Vũ Quân đón khách. Vì tụt xuống gia tộc hạng chín, nên mối quan hệ của Văn Vũ gia cũng không còn nhiều, khách mời cũng chỉ là hàng xóm xung quanh cùng anh em trong gia tộc.
Sau khi mẹ con Lương Khê rời khỏi, Thanh Mẫn lấy ra từ trong rương đồ một chiếc trâm nhỏ có bông hoa thủy tiên.
- Mẹ à, con gái, đã tự do rồi.
Nàng cài chiếc trâm lên đầu, tự ngắm nhìn bản thân trong gương. Nàng nhớ lại ánh mắt của Vũ Kiệt, rồi nhắm mắt thở dài. Đôi mắt đó tràn ngập sự dò xét cùng mệt mỏi. Nàng biết hắn không đơn giản như cách hắn thể hiện, càng biết hắn đã có bạch nguyệt quang trong lòng. Nhưng, nàng phải thoát khỏi gia tộc càng sớm càng tốt, và Văn Vũ là gia tộc duy nhất trung lập ở lục địa Thương Uy này. Nàng đã nghĩ đến việc gả cho Vũ Long, nhưng không ngờ, việc nàng cứu hai anh em họ ra lại chậm trễ so với thư, nên thành ra phải gả cho Vũ Kiệt. Nàng ngẫm nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt. Đến khi đóa hoa trong lòng hắn quay lại, nàng chỉ cần đứng ra ly hôn là được, tuy rằng việc gánh tổn thương cho cả hai cái tên sẽ hơi mệt một chút. Chà, sau khi ly hôn thì mình nên đi du lịch ở đâu nhỉ? Thanh Mẫn tự nghĩ, tự vui lên một chút. Như thế, lại càng tốt rồi.
Đến giờ, Thanh Mẫn tự trùm khăn lên, bước ra ngoài. Trang viên của Văn Vũ gia vốn dĩ không quá lớn, nên nàng đã nhớ đường đi đến sảnh chính. Cùng lúc, Vũ Kiệt cũng đến.
Hai người cùng nhau bái đường, sau đó, Vũ Kiệt ở lại uống rượu với khách, còn Thanh Mẫn được Vũ Thu cùng Lương Khê dẫn về tân phòng.
Lương Khê dặn nàng đủ điều, bà rất có cảm tình với cô con dâu mới này, vì nàng không hề kênh kiệu, tính cách rất tốt.
Mãi lúc sau, Vũ Thu thúc giục, Lương Khê mới chịu rời đi, bà vẫn còn lưu luyến chưa muốn rời.
Nghe thấy tiếng bước chân đã dần xa, Thanh Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Nàng bỏ khăn trùm đầu cùng trâm ra, túm tóc lên buộc gọn, thay y phục đỏ ra, mặc một thân nam trang. Chẳng vì gì cả, vì thoải mái thôi. Dẫu sao, nàng cùng Vũ Kiệt cũng không phải vợ chồng thật sự.
Nàng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, tự rót rượu tự ăn uống vô cùng vui vẻ. Sáng giờ nàng mới được ăn lại, đói chết đi được. Bảo sao người ta thường chỉ cưới 1 lần, ai gảnh mà chịu cơn đói này lần thứ 2 cơ chứ!
Đang hăng say ăn uống thì nàng nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Là nam nhân, người này còn không biết võ công. Chắc chắn là Vũ Kiệt, nên nàng yên tâm bỏ nốt miếng gà vào miệng.
Vũ Kiệt cầm vò rượu, loạng choạng bước trên hành lang, vừa đi vừa cố bám vào tường. Hôm nay hắn đặc biệt bị mọi người chuốc rượu, nhưng lại không thể từ chối, thật đau đầu mà! Hắn lần mò đến cửa phòng, mở cửa bước vào.
Thanh Mẫn đang ngồi uống rượu, hết bình này đến bình khác, nhắm thêm chút thức ăn. Nàng thấy Vũ Kiệt bước vào, cũng vô cùng khách khí hỏi hắn có muốn ăn thêm không, ai ngờ hắn ngồi xuống thật. Vũ Kiệt đặt vò rượu xuống, lắc lư người rồi nằm gục xuống bàn. Hắn đến giới hạn rồi. Đầu hắn không còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ mơ hồ rồi thϊếp đi lúc nào không biết.
Thanh Mẫn ăn hết một bàn đồ ăn, uống hết rượu, thì quay sang thấy Vũ Kiệt đã ngủ. Nàng chớp chớp mắt, có chút ngạc nhiên. Không biết là hắn tửu lượng kém, hay do uống quá nhiều mà thành ra vậy được. Nhìn thế, Thanh Mẫn chợt nhớ ra, hình như nàng chưa bao giờ uống say đến gục như vậy nhỉ? Nàng chợt bừng tỉnh, lấy ra một cuốn sổ nho nhỏ từ trong túi áo, ghi thêm vào mục Những việc nhất định phải làm: uống rượu đến ngất.
Được đấy, hoàn hảo. Nàng luôn có thói quen ghi lại những ý tưởng điên rồ trong sổ, để bản thân thực hiện hết nguyện vọng đã đề ra. Nhưng hình như, nguyện vọng của nàng đã sắp kín sổ, nhưng số lượng hoàn thành mới chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nàng gấp lại cuốn sổ, cất lại vào chỗ cũ, rồi dọn dẹp bàn ăn, rửa lại mặt mũi, thay quần áo. Xong xuôi, nàng bế Vũ Kiệt lên giường, đặt hắn ngay ngắn, rồi tháo giầy, cởϊ áσ khoác ngoài ra, còn bản thân thì lấy thêm một bộ chăn gối từ trong tủ đồ, trải ra trường kỉ.
Nàng dừng lại trước cửa sổ. Từ đây có thể nhìn ra toàn bộ trấn Nhân Hoàng về đêm, bởi Văn Vũ gia nằm ở trên đồi, toàn bộ kiến trúc đều khá cao, vững chãi và rộng dù Văn Vũ đã mất đi nhiều mảnh đất của họ. Trăng đã lên rất cao, rọi thằng xuống mặt biển, ánh đèn mập mờ từ các con phố vẫn hắt ra, cả trấn đều yên ắng đến mức nàng có thể nghe thấy mọi âm thanh nhỏ nhất.
- Ngươi là thuộc hạ của Vũ Kiệt? - Nàng lên tiếng, nhưng không ai đáp lại. Có lẽ kẻ trốn trong bóng tối kia nghĩ rằng nàng đang mê sảng. Thanh Mẫn đón lấy một chiếc lá rơi ngang qua.
*Xoẹt
Chiếc lá từ tay nàng phóng ra, xuyên qua lớp mặt nạ trên mặt người áo đen. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức hắn không kịp né tránh, chiếc mặt nạ bị xước một vệt dài. Hắn đành phải xuất hiện, đứng đằng sau Thanh Mẫn.
- Ngươi... biết võ công? Ngươi không phải Đại tiểu thư họ Thanh đó! - Hắn gắt gao tra xét nàng, tay luôn chạm vào chuôi kiếm, chỉ chờ nàng thừa nhận không phải, hắn sẽ rút kiếm.
Thanh Mẫn không quay lại, nàng chỉ cười nhẹ, hai tay chắp lại phía sau, nhắm mắt đón nhận cơn gió đêm thổi qua.
- Ta là Thanh Mẫn, hàng thật giá thật. Ta chỉ đơn giản là không có linh căn, nên mới tu võ. Tại sao ngươi nghĩ ta là con nhà gia tộc tu tiên thì phải tu tiên chứ?
Người mặc áo đen nuốt nước bọt. Nàng nói, nghe cũng có lý đôi chút, nhưng hắn vẫn rất cảnh giác với nàng.
- Ta biết ngươi là thuộc hạ của Vũ Kiệt, nhưng hắn ngủ rồi, nên hãy chuyển lời tới hắn giúp ta. Ta sẽ không can thiệp vào việc hắn đang làm, cũng không cản trở, hắn muốn ly hôn cũng được, nhưng phải chờ vài tháng nữa, khi gia tộc hoàn toàn quên mất sự hiện diện của ta. Nếu muốn, ta hoàn toàn có thể giúp hắn tu luyện được thể chất bẩm sinh của hắn.
- Tại sao? Tại sao ngươi lại giúp đỡ chúng ta?
Thanh Mẫn cười như không cười.
- Vì các ngươi là gia tộc trung lập duy nhất, cũng là kẻ duy nhất đưa tay giúp ta, tuy không tình nguyện. Nhưng với ta, vậy là đủ. Dẫu sao, ta cũng bị quá nhiều kẻ chướng mắt, bớt đi một người, bớt đi gánh nặng.
Người áo đen đã lờ mờ hiểu ý của nàng. Sinh ra trong Đại thế gia, ngàn năm qua thế hệ nào cũng là anh tài, từ con dòng thứ đến con dòng chính, tuy vậy Thanh Mẫn lại là kẻ phế vật trời sinh, không có chút linh căn nào, không cách nào tu luyện. Nàng là vết nhơ, cũng là điểm yếu của gia tộc, chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ là kẻ bị chỉ trích, là kẻ khiến gia tộc bẽ mặt.
- Ta hiểu.
- Vả lại, chuyện Vũ Kiệt đã có ý trung nhân, là thật?
- Là thật. Tại sao ngươi biết?
Thanh Mẫn không đáp lại. Nàng không thể nói toẹt ra nàng là các chủ của Diên Điện - một tổ chức nho nhỏ buôn thông tin ngầm được.
Người áo đen thấy nàng không đáp lại, liền hiểu rằng nàng không muốn cho hắn biết.
- Nếu ngươi không còn việc gì, xin cáo từ. Ta sẽ chuyển lời đến chủ nhân. - Nói xong, hắn lại biến mất trong màn đêm. Lần này, nàng không còn cảm nhận được hơi thở của hắn nữa. Có lẽ, hắn đã biết nàng không phải kẻ thù, nên yên tâm rời đi.
Thanh Mẫn quay người lại, đôi mắt nâu đậm có chút mệt mỏi. Nàng nhìn vào giường, Vũ Kiệt đang ngủ rất say. Giờ nàng mới nhận ra, dưới mái tóc dài che nửa khuôn mặt kia, là một mỹ nhân. Lông mi dài, sống mũi cao cùng môi có độ dày rất vừa vặn. Nàng nhớ là hắn có đôi đồng tử xanh nước biển, nó trong và xanh như bầu trời của tháng tám vậy.
Thanh Mẫn thở dài.
Có chồng đẹp trai mà không được mần gì thì số nàng cũng long đong quá rồi!
Đêm đó, Thanh Mẫn có một giấc mơ.
Nàng mơ thấy bản thân trở thành phú bà, xung quanh nàng là một vườn trai đẹp và trẻ, yêu thương cung phụng nàng hết mực. Thanh Mẫn nở một nụ cười đê tiện, hề hề lăn lộn trên trường kỷ, cười đến ngã xuống đất.
Ài, thật đau khổ, nàng lồm cồm bò dậy từ giấc mơ.
Loài người ấy à, ít ai chịu được mỹ sắc. Thanh Mẫn lại còn là kẻ đại háo sắc, nam nữ đều thích, chỉ cần có sắc đẹp nàng đều động lòng.