*Choang
Văn Vũ Quân đánh rơi tách trà xuống đất khi ông đọc được bức thư vừa gửi. Nó có dấu của Thanh đại thế gia. Lương Khê lo lắng nhìn chồng, không khỏi hoảng sợ theo ông.
Vũ Quân ngồi phịch xuống ghế, đôi tay run rẩy không ngừng. Sắc mặc ông trầm xuống, nặng nề suy tư. Lương Khê vội vàng lại gần ông, lau đi những giọt mồ hôi đang chảy trên trán chồng mình. Bà chỉ im lặng đứng đó, nhẹ nhàng đặt tay lên ông như an ủi.
Một lúc sau, Vũ Quân định thần lại. Ông gấp lại phong thư, rồi đưa cho Lương Khê.
- Bà cũng xem qua đi.
Đón phong thư từ tay chồng, Lương Khê mở ra, rồi khẽ thở dài.
- Ý bà sao? - Vũ Quân lấy tay đỡ trán, day day thái dương mà hỏi vợ mình.
- Mình à, tôi nghĩ, chuyện này nên hỏi ý của Vũ Kiệt. Nhà chúng ta, vì nợ nần mà mất 2 đứa Vũ Long Vũ Thu rồi, tôi không muốn phải trơ mắt nhìn Vũ Kiệt cũng phải hy sinh nó vì nhà mình nữa.
Vũ Quân thở dài. Thân là gia chủ, ông đã không thể vực dậy gia tộc, đã vậy còn đẩy con trai cả phải đi ở đợ cho gia tộc Đông Phương, còn con gái, cũng phải làm nha hoàn cho Đại thiếu gia nhà họ Mục. Thật sự quá nhục nhã. Nhà Văn Vũ bao đời nay điều hành võ quán, vậy mà, vì đại chiến vài chục năm trước, thất lạc rất nhiều bí kíp võ học, các anh tài cũng dần mất đi, võ quán càng ngày sa sút, thậm chí còn mang nợ vào người vì gia chủ đời trước nghiện cờ bạc. Điều đó đã dẫn đến sự sụp đổ của cả gia tộc. Bây giờ, chỉ còn Văn Vũ Quân chống đỡ võ quán còn lại duy nhẩt của tổ tiên, bao nhiêu đất đai cùng sản nghiệp đã theo nợ mà biến mất. Nhưng ngần ấy cũng chẳng thấm vào đâu so với số nợ khổng lồ mà gia tộc phải chịu. Vài năm trước, hai gia tộc chủ nợ lớn nhất của Vũ Quân đã ngỏ lời, để con trai cả cùng con gái duy nhất của ông ở đợ cho họ, họ sẽ xóa bỏ phần tiền lãi đang ngày càng tăng lên theo cấp số nhân kia. Chẳng còn cách nào khác, Vũ Quân phải cắn răng nhìn con cái mình đi ở cho nhà người. Vợ ông, từ một tiểu thư tay chẳng vướng bùn, mà cũng phải đem tài nghệ duy nhất của bà - thêu thùa - để kiếm đủ ăn đủ tiêu cho gia đình. Còn Vũ Quân thì phải cắn răng chịu mưa chịu nắng làm ruộng, nhặt nhạnh từng đồng.
Tiết trời đương tháng sáu, gió mang theo hơi nóng và ẩm từ phương Nam tới, oi bức khó chịu vô cùng. Dưới cái nắng này, đến kẻ vô lại nhất trấn Nhân Hoàng cũng ở nhà, hơi đâu mà ra đường! Vũ Kiệt mặc áo mỏng, nằm trên ghế tre, tay quạt liên hồi. Hắn thật hận không thể cạo luôn đầu cho mát, chứ nóng này ai chịu nổi. Hắn cầm ấm nước, tu ừng ực.
- A, nóng chết mất!
(Trời này thật tiện cho mấy kẻ có Băng linh căn nha, tha hồ mát mẻ!) - Vũ Kiệt thầm ghen tị trong lòng. Tuy hắn cũng có linh căn, còn là song linh căn, được tính là một nửa thiên phú cao rồi, nhưng ai ngờ lại là linh căn xung khắc! Bình thường, người ta song linh căn sẽ là 2 hệ có thể bổ trợ nhau, hoặc không thì cũng sẽ không cắn xé lẫn nhau. Đằng này, hắn lại mang linh căn xung khắc, nếu luyện hệ Hỏa thì Thủy sẽ trấn áp, nếu luyện hệ Thủy thì Hỏa sẽ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma. Đau đầu!
- Vũ Kiệt! Ngươi có trong đó chứ?
Có tiếng gọi hắn. Là Nhan Phong - một trong năm người người học võ còn lại duy nhất của võ quán, năm nay 19 tuổi. Hắn mang ơn cứu mạng của Vũ Quân, nên tình nguyện đến ở đây, vừa học võ, vừa phụ giúp vài việc lặt vặt trong nhà.
- Không có đâu! - Vũ Kiệt lười biếng trả lời.
- Bá phụ cùng bá mẫu gọi ngươi đến phòng họ có chuyện. Nói ngươi nhanh chân chút.
Ầy, chắc lại mắng mình đây mà. Gần đây mình có đi chơi đâu đâu. Vũ Kiệt nằm suy nghĩ mãi, cũng không biết bản thân gần đây làm gì mà họ lại gọi hắn đến. Vũ Kiệt chẹp miệng, uể oải đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
*Cộc cộc
- Vũ Kiệt đó à? Vào đi con. - Lương Khê nghe thấy tiếng gõ cửa, vội nói.
- Cha mẹ gọi con đến có việc gì vậy ạ?
- Con ngồi xuống trước đi. - Vũ Quân trả lời. Sắc mặt ông đặc biệt tệ, khiến Vũ Kiệt rét lạnh sống lưng, khuôn mặt đờ đẫn không hiểu mình đã mắc tội gì.
Lương Khê đứng dậy, đưa đến trước mặt hắn một phong thư.
- Đây là...?
- Con cứ đọc đi.
Vũ Kiệt tò mò mở ra. Đôi đồng tử xanh lam bất giác co lại. Trong thư, đề cập đến việc gả đại tiểu thư của Thanh đại thế gia cho nhị công tử gia tộc Văn Vũ, cùng sinh thần bát tự của nàng. Còn nói rõ, số tiền sính lễ ra sao. Số tiền đó, không những đủ để trả nợ, thậm chí còn dư ra rất nhiều, đủ để gia tộc Văn Vũ ăn trong vài năm.
- Ý của cha mẹ là....
- Chúng ta muốn biết ý của con, nên mới gọi con tới. Chúng ta tôn trọng ý kiến của con. - Lương Khê nhẹ giọng trả lời Vũ Kiệt. - Ý con sao?
Hắn gấp lại phong thư, cười hề hề, bộ dáng vô cùng càn rỡ, thậm chí còn có chút đắc ý:
- Cái này cha mẹ còn phải hỏi con sao? Có phải đem con đi đầu thai đâu cơ chứ? Chỉ là kết hôn thôi mà, còn là tiểu thư danh giá nữa chứ, con mừng còn không kịp! Có tiền có vợ, ai lại không muốn!
Vợ chồng Vũ Quân thở phào. Thật may là thằng bé đồng ý, không thì họ cũng không biết nên trả lời Thanh đại thế gia ra sao.
Vũ Kiệt trở về phòng sau đó. Hắn chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lấy vợ à...
Hắn cầm viên ngọc xanh lam, giơ lên ngắm nghía. Viên ngọc này, chỉ tùy tiện mua ngoài chợ, nhưng đối với hắn, nó là vô giá.
[Ta thấy, mắt huynh rất giống viên ngọc này, nên ta đã mua nó. Tặng huynh đấy]
[Cái này có phải là tín vật định tình không nhỉ? Thật ngại quá, nếu ta quay lại tông môn, ta sẽ đưa huynh viên ngọc còn đẹp và giá trị hơn!]
[Chờ ta nhé.]
[Ta nhất định sẽ về, Vũ Kiệt]
[Đến lúc đó, hãy cưới ta nhé.]
Những hình ảnh cứ thế lướt qua tâm trí Vũ Kiệt. Cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt biết cười, luôn bám theo hắn, đôi má nho nhỏ hồng xinh luôn phập phồng vì đầy kẹo, cô gái từng hứa sẽ quay về cưới hắn.
10 năm rồi, nàng vẫn không đến.
Vũ Kiệt nở một nụ cười thật buồn, hôn nhẹ lên viên ngọc xanh, rồi cất lại vào trong chiếc hộp gỗ sồi nho nhỏ.
Ta xin lỗi, Uyển Nhi.
Ta đã không thể chờ nàng rồi.
Tối hôm đó, khi trăng đã lên cao, màn đêm dần tĩnh mịch, Vũ Kiệt ngồi dưới tán cây trước cửa phòng, rót ra một chén nước, rồi nhắm nghiền mắt.
Một thân ảnh màu đen vụt đến đằng sau hắn, cúi sát người hắn, nói nhỏ:
- Chủ nhân, đã có người đến chuộc đại thiếu gia và đại tiểu thư trước chúng ta rồi!
- Ai vậy?
- Thuộc hạ không thể tra được thông tin của người này, nhưng chủ nhân yên tâm, người đó không những đưa đại thiếu gia và tiểu thư đến ở tại nhà trọ nghỉ dưỡng, còn để lại tiền đi đường nữa. Sau đó thì biến mất. Thuộc hạ theo dõi thì biết người đó rất giỏi võ công, không rõ nam hay nữ. Thuộc hạ vô năng, bị kẻ đó phát hiện, nhưng hắn ta không làm gì cả, chỉ để lại một tờ giấy, rằng không có ý hại đại thiếu gia và tiểu thư.
- Ừ, vất vả cho ngươi rồi, ngươi hãy hộ tống họ về đến đây an toàn giúp ta.
- Thuộc hạ đã biết.
Nói xong, hắn lại biến mất trong màn đêm. Vũ Kiệt khẽ mở mắt, nhìn ánh trăng non trên trời.
Vốn dĩ, số tiền mấy năm nay hắn tích cóp được, là muốn chuộc lại em gái, cũng như để trả nợ cho nhà Đông Phương, cứu anh trai hắn ra. Số tiền nợ còn lại, thì cũng phải 1 2 năm nữa hắn mới thu xếp thêm được. Không ngờ, chỉ một cuộc hôn nhân, nhà hắn lại trả được hết nợ. Lại còn thêm một kẻ lạ mặt giúp đỡ hắn nữa.
Sống 20 năm trên đời, hắn nhớ hắn chỉ đi gây thù chuốc oán với người ta, chứ có làm ơn cho ai bao giờ đâu nhỉ...
Kì lạ.
Hôm sau, vợ chồng Vũ Quân nhận được thư báo từ hai người con của họ, nói rằng khoản nợ của Văn Vũ gia với nhà Đông Phương và nhà họ Mục đã được một người, tự nhận là mang ơn với Văn Vũ gia, trả hết, bây giờ họ đang trên đường trở về nhà. Khỏi phải nói, hai người họ vui mừng đến phát khóc! Ông trời giúp đỡ nhà Văn Vũ rồi!
Một tuần sau, Văn Vũ Long cùng Văn Vũ Thu về đến nhà. Cả nhà vui vui vẻ vẻ nói chuyện với nhau, hạnh phúc vô cùng.
Cùng lúc đó, của hồi môn cùng một phong thư khác được gửi đến gia tộc Văn Vũ. Trong đó có giấy hôn thú, đã đóng dấu gia tộc cùng tên của đại tiểu thư, chỉ còn cần con dấu của gia tộc Văn Vũ, cùng tên của Vũ Kiệt, là giấy hôn thú sẽ có hiệu lực, cho đến khi một trong hai lìa đời. Nếu muốn ly hôn, cần phải nhỏ máu lên giấy, dùng máu bôi đỏ tên của hai người, dùng một phần sinh tức đan của mỗi người, để hoàn toàn xóa bỏ giấy hôn thú. Loại giấy này, chỉ có các gia tộc lớn mới dùng.
- Vũ Kiệt, dù sao Vũ Long cùng Vũ Thu đã về rồi, con không cần ép mình phải kết hôn, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp con. - Vũ Quân cầm giấy hôn thú trong tay, buồn rầu nói với Vũ Kiệt.
Hắn vẫn bày ra bộ dáng vô lại, nhún vai nói với cha:
- Cha à, con lớn rồi, cũng cần lấy vợ mà! Hay là của hồi môn cha để cho con, con đến đãi các huynh đệ một bữa. Đại ca, huynh có muốn cùng ta dạo một vòng phố Hoa Mi không? Nghe nói các cô nương ở ....
*Bốp
Không đợi hắn nói xong, Vũ Quân đã cốc đầu hắn.
- Ăn nói cho tử tế! Nghiệt tử sắp lấy vợ rồi còn nhiễu sự, xem xem vợ con quản con thế nào! Ngày xưa ta...
- E hèm. - Lương Khê ho nhẹ, khiến Vũ Quân nín họng. Vũ Thu che miệng, cười tủm tỉm, nắm tay mẹ vào phòng để cùng hàn huyên, để ba cha con Vũ Quân nói chuyện cho thoải mái.
Vũ Kiệt để mặc hôn sự cho cha mẹ cùng Vũ Long, Vũ Thu chuẩn bị. Tuy là hôn lễ của hắn, nhưng hắn vô cùng điềm nhiên, còn anh và em gái hắn thì lo lắng rối rít.
Hôn lễ được ấn định là một tháng sau. Vì Thanh đại thế gia không có viện nào ở trấn Nhân Hoàng, nên tân nương sẽ đến trước hôn lễ 1 ngày, rồi hôm sau bái đường thành thân.
Vũ Kiệt càng lúc đến gần hôn lễ, càng chơi bời lêu lổng hơn, bởi cả nhà đều bận rộn, không ai quản hắn. Hắn lân la mọi quán rượu trong trấn, đi ghẹo mấy cô nương ở Thủy Thiên Lâu trên phố Hoa Mi, cùng bạn bè phá làng phá xóm.
Vô cùng vui vẻ.
Trước ngày cưới một ngày.
Buổi chiều tà, Vũ Kiệt bị Vũ Long lôi về từ quán rượu, hắn la oai oái không chịu. Hôm nay là ngày cuối rồi, hắn muốn chơi nốt! Nhưng với một kẻ lêu lổng cả ngày như hắn, giãy không lại với Vũ Long - người đã từng học võ.
Hắn vô cùng ủy khuất, bị đại ca lôi về. Vừa đến cửa, hắn chợt nheo mắt lại. Hình như có ai đó đang đến.
Một cô gái đang điều khiển xe ngựa, chạy về hướng Vũ Kiệt cùng Vũ Long, mặc trên mình một bộ đồ xanh lơ, mái tóc được buộc cao lên bay theo từng cơn gió.
Đó là Thanh Mẫn.