Sở Giang Dật nhìn thẻ tín dụng trên tay, tâm tình mạc danh có chút trầm trọng, thiên phú của Sở Tiêu cũng tính là tương đối xuất chúng, nhưng Sở Hành cũng không vì vậy mà nhìn y với con mắt khác.
Một phương diện là bởi vì một núi không dung hai hổ, so sánh với Sở Tiêu, Sở Giang Thiên từ nhỏ tiếp thu giáo dục chính thống càng thêm ưu tú, một phương diện là bởi vì, thức tỉnh giả loài rắn, rất nhiều người từng không khống chế được bản tính gϊếŧ chóc, lưu lạc thành quái vật chỉ biết gϊếŧ chóc, đời trước Sở Tiêu là bị tinh hạch phản phệ mà chết.
Sở Giang Dật không biết trong cơ thể Sở Tiêu còn bao nhiêu năng lượng lưu lại do hấp thu tinh hạch, nhưng có thể khẳng định, lúc này khối năng lượng tàn dư này nhất định đã tồn tại, lúc này, Sở Tiêu hẳn đã là thợ săn dị thú tứ cấp.
Sở Tiêu nhỏ hơn hắn hai tuổi, mười sáu tuổi đã là tứ cấp thợ săn, tại tòa D cấp thành thị này, cũng coi như vô cùng xuất chúng.
Sở Giang Dật nhíu nhíu mày, nhìn thẻ tín dụng trong tay, nhiều thêm vài phần quyết đoán.
Sở Giang Dật mặc tốt quần áo, đi đến cửa hàng hạt giống, 300 năm sau, dược tề đại sư Tôn Vân Hạo, nghiên cứu ra một phối phương hạ thấp năng lượng còn sót lại do hấp thu tinh hạch: Mộc Bội Lan, Tuyết Vực Thảo, Thiên Nam Tinh, Thải Hồng Hoa.
Nếu muốn mua bốn loại thực vật này, ít nhất cần 80 vạn tín dụng điểm, hiển nhiên Sở Giang Dật mua không nổi, hơn nữa, trực tiếp mua bốn loại thực vật này, cũng quá rêu rao, cho nên, Sở Giang Dật quyết định mua hạt giống và đất đào tạo thực vật.
Thổ nhưỡng thích hợp gieo trồng thực vật không dễ tìm, một chậu đất trị giá trên dưới một vạn, mà hạt giống cũng thập phần trân quý, giá trị của hạt giống dao động khá lớn, có thể là một trăm cũng có thể lên tới mấy trăm vạn tín dụng điểm. May mà, Sở Giang Dật muốn bốn loại hạt giống, chỉ có Thải Hồng Hoa đặc biệt đắt, giá trị khoảng 1 vạn, còn lại đều tương đối tiện nghi, vì tránh tai mắt mọi người, Sở Giang Dật mua sáu bồn đất đào tạo và mười mấy viên hạt giống chủng loại khác nhau.
Ra khỏi cửa hàng hạt giống trên người Sở Giang Dật chỉ còn 8 vạn tín dụng điểm.
Sở Giang Thiên ngồi ở quán bar, bên cạnh đúng là Lâm Thiệu An mà đời trước Sở Giang Dật tâm tâm niệm niệm, quán bar ở D thành đúng nghĩa lông phượng sừng lân, chỉ có đúng 3 quán, hậu trường mỗi quán đều rất lớn, tuy rằng hượng vị của rượu so với trước tận thế là không thể so, nhưng là sau tận thế, loại rượu có hương vị thấp kém như vậy, đối mọi người mà nói, cũng là hưởng thụ khó có được.
“Thiệu An, mười ngày nữa là đến sinh nhật ngươi đi.”
Lâm Thiệu An gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ngươi thật là quá không nghĩa khí, sao không phát thiệp mời cho ta.” Sở Giang Thiên ra vẻ không vui hỏi.
Khóe mắt xinh đẹp của Lâm Thiệu An cong cong, “Đã chuẩn bị tốt, ngày mai sẽ đưa đến tay ngươi.”
Sở Giang Thiên gật gật đầu, “Này còn kém không nhiều lắm, có mời đệ đệ ta không a!”
Lâm Thiệu An mày nhíu chặt, giữa mày hiện lên nhàn nhạt không, “Không cần đề cập đến hắn được không, rượu hương vị đều trở nên thấp kém.”
Lâm Thiệu An nghĩ đến Sở Giang Dật, đầu liền có điểm đau, lại nói tiếp, hai người là đính hôn trong bụng mẹ, lúc ấy thế lực của Lâm gia không lớn như bây giờ, cũng không ai biết thiên phú của Sở Giang Dật lại kém như vật, 18 tuổi còn không thức tỉnh, đại khái là không thức tỉnh được.
Lâm Thiệu An sở dĩ vẫn luôn không hối hôn, chủ yếu bởi vì Đường Vân Ý là đổ thạch sư, có thể cung cấp ngọc thạch phẩm chất cao, nhưng hiện tại Đường Vân Ý đã chết, Sở Giang Dật đã trở thành đồ vô dụng triệt để.
“Ngươi chưa phát thiệp mời cho hắn?” Sở Giang Thiên có chút hài hước hỏi.
Lâm Thiệu An lạnh lùng nhìn chằm chằm chén rượu trong tay: “Ta có phát thiệp mời cho hắn hay không, hắn đều mặt dày tới không phải sao? Một khi đã như vậy, ta cần gì làm điều thừa!”
Sở Giang Thiên gật đầu, phụ họa nói: “Nói cũng đúng, nhưng là, ngươi hạ mê dược gì cho hắn, làm hắn khăng khăng một mực với ngươi như vậy.”
Lâm Thiệu An bĩu môi, “Ta như thế nào biết, hiện tại ta chỉ ước hắn có thể cách ta xa một chút, chỉ là dù đánh hắn cũng không đi, ta biết làm thế nào.”
Sở Giang Thiên mỉa mai cười cười, “Không đến mức này đi, cái này đệ đệ của ta tuy có điểm phế vật, nhưng đối với ngươi thực sự không tồi, sinh nhật của ngươi, hắn sẽ nghĩ mọi cách làm ngươi vui, ngươi chính là có phúc khí.”
Lâm Thiệu An khinh thường nói: “Loại phúc khí này, cho ngươi ngươi muốn không!”
Sở Giang Thiên trầm mặc, trên mặt Lâm Thiệu An tràn đầy không kiên nhẫn.