Trong đầu chỉ kịp hiện lên một câu như vậy .
“Người đều đã gϊếŧ chết, Quý tiên sinh, chúng ta chạy nhanh thôi——”
Hắc y nhân vẫn luôn anh dũng kháng địch, vốn không có chú ý tai nạn xảy ra phía sau. Khi hắn vui vẻ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy khung cửa sổ trống rỗng.
Ngoài phòng, nhánh cây theo gió đong đưa như đang cười nhạo hắn.
Hắc y nhân ngơ ngẩn cả người.
Ơ.
Người đâu.
Cảm giác không trọng lực làm người ta buồn nôn, cũng làm người sợ hãi.
Ngắn ngủn một giây rơi xuống, nhưng phảng phất như trôi qua mấy chục phút. Do bản năng muốn sống, Phó Cảnh vẫn luôn không buông tay, gắt gao nắm lấy người bên cạnh, đôi mắt sợ hãi nhắm tịt.
Chính mình sắp phải chết sao?
Trăm triệu lần không ngờ tới, hắn không phải bị Quý Khải Minh gϊếŧ chết, mà ngược lại tự mình tìm đường chết. Còn nhân tiện mang cả Quý Khải Minh cùng nhau lên đường.
Đây có xem như là đang báo thù trong nguyên tác không nhỉ?
Phó Cảnh khóc không ra nước mắt, không biết nên vui hay buồn.
“Phanh!”
Nháy mắt rơi xuống đất.
Phó Cảnh vẫn đang luôn chờ đợi cái chết đến, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy gì.
Nhưng thật ra nằm dài trên mặt đất có chút khó chịu.
Hắn thận trọng mở một con mắt, rồi tiếp tục mở nốt con mắt còn lại.
Đập vào mắt là những nhánh cây đan xen rừng cây, chắn ngang bầu trời nhuộm đỏ.
Đất dưới thân thì mềm xốp, phủ bên trên là một lớp lá khô. Bên cạnh có không ít nhánh cây đứt gãy, có vẻ là lúc rơi xuống làm ra.
Hắn thử ngồi dậy.
Hình như không có đau giống như trong tưởng tượng?
Phó Cảnh nhanh như chớp bò dậy lại nhảy nhảy vài cái, xác nhận không có bị gãy tay què chân chỗ nào, nắm chặt tay.
Tốt quá.
Hắn không những không bị thương mà thành công trốn thoát địa phương quỷ quái kia.
Dù sao đêm nay hỗn loạn như thế, coi như hắn đã chết vì ngã xuống đi.
Và từ hôm nay trở đi, đây chính là ngày mà Phó Cảnh hắn tái sinh.
A ha ha ha ha.
Phó Cảnh ngửa mặt lên trời không tiếng động cười to, lập tức muốn rời đi nơi này ngay và luôn, chân lại dẫm phải thứ gì đó, loạng choạng té ngã trên đất.
Nhìn lên, Quý Khải Minh vẫn nằm tại chỗ.
Phó Cảnh: “……”
Thiếu chút nữa quên.
Người đối phương dính không ít lá rơi rụng xuống, hơn nữa cả người đầy máu, tựa như một mỹ nhân ngủ say bị chôn vùi tại đây. Lúc này, hai mắt nhắm nghiền, không biết hắn còn sống hay không.
Lại nói tiếp, hình như là hắn hại Quý Khải Minh ngã.
Chẳng biết đã chết hay vẫn sống?
Phó Cảnh không rõ lắm, thật cẩn thận đi xem hơi thở.
Nếu đã chết, sau này hắn hoàn toàn thoát ly cốt truyện chính, cũng không cần lo lắng hãi hùng bị người gϊếŧ chết.
Tuy là vậy, nhưng chính mình lại là kẻ hại chết Quý Khải Minh.
Nhưng nếu đối phương không chết, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ gây phiền toái cho hắn.
Cánh tay Phó Cảnh dừng lại ở giữa không trung.
Cho nên lựa chọn tốt nhất, vẫn là nhân lúc trước khi người này tỉnh lại, đào tẩu.
Suy nghĩ cẩn thận xong, hắn trực tiếp đứng dậy.
Nhưng vào lúc này, tay bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo lại.
Phó Cảnh lạnh cả người, cảm thấy trường hợp như vậy giống như đã từng xảy ra.
Quý Khải Minh đã từng cảnh cáo hắn đừng chạm vào lung tung. Kết quả, hắn vừa rồi thậm chí lôi kéo đối phương cùng hắn nhảy nhảy lầu.
Lúc này khẳng định muốn bóp chết hắn.
Phó Cảnh nuốt nước miếng: “Quý, Quý tiên sinh.”
Thanh niên không biết khi nào mở bừng mắt.
Không giống tưởng tượng, ánh mắt đối phương trầm tĩnh, đã không còn có phẫn nộ, cũng không thấy ý cười châm chọc luôn mang theo ngày thường, chỉ là nhìn chăm chú, không mang theo chút cảm xúc nào.
E rằng không phải……
Phó Cảnh do dự.
Tức điên rồi chứ?
Hắn quyết định lấy lòng trước một chút.
“Quý tiên sinh, ngài còn dậy được không ạ.” Phó Cảnh đỡ hắn, “Vừa rồi do quá hoảng sợ, cũng chưa phát hiện là ngài, nếu không ta khẳng định sẽ buông tay.”
Quý Khải Minh đứng dậy, tầm mắt như cũ dính trên người hắn.
Phó Cảnh bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm có chút chịu không nổi: “Ngài khả năng bị thương, ta giúp ngài đi tìm bác sĩ trước. Ngài ở yên chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Quý Khải Minh vẫn luôn không nói gì. Phó Cảnh cho rằng đối phương ngầm đồng ý, quay đầu liền đi.
Đi chưa được mấy bước, lại nghe đằng sau truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt. Quý Khải Minh thế nhưng đi theo .
Phó Cảnh: “……”
Vốn dĩ hắn muốn viện cớ trốn đi, nhưng bị phát hiện sao.
Hai người liền như vậy đứng ở trong rừng, mắt to trừng mắt nhỏ. Phó Cảnh không mở miệng, đối phương cũng không nói lời nào.
Phó Cảnh không đoán được Quý Khải Minh rốt cuộc muốn làm cái gì. Theo như tính tình đối phương, hẳn đã phải sớm liên hệ thuộc hạ lại đây tiếp ứng mới đúng.
Cách đó không xa, vụ nổ cuối cùng cũng lắng xuống. Căn biệt thự ngừng rung chuyển. Ngọn lửa lan rộng. Người hầu trong nhà có lẽ đang dập lửa, có rất nhiều bóng người lắc lư trong nhà.
Phó Cảnh cắn răng.
Nếu muốn đào tẩu thì đây là cơ hội cuối cùng. Chờ bên trong ra tìm người, phát hiện hắn là đầu sỏ gây tội kéo gia chủ nhảy lầu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.