Phó Cảnh đương nhiên không tin những lời này. Quý Khải Minh có lẽ chỉ coi hắn như một công cụ, có hay không cũng được. Nhưng đối với hai kẻ này mà nói, chỉ sợ ước mình mau chết đi.
Hắn túm lấy Quý Hằng, muốn dẫn người đi cùng.
“Ngươi dám! Ngươi muốn mang thiếu gia đi chỗ nào!?”
Lão ta muốn đến gần.
“Đoàng.”
Thình lình có tiếng súng nổ ra.
Huyệt thái dương của lão nhiều thêm một lỗ thủng.
Điểm đỏ chiếu nơi đó, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Lão già thậm chí còn không biết chính mình đã chết như thế nào, vẻ mặt trước khi chết vẫn duy trì sự giận dữ. Cả người ngã xuống.
“Nhìn đi.” Quý Khải Minh cười nói, “Ta nói sẽ không mà.”
Điểm đỏ biến mất.
Hiện trường như lâm vào im lặng chết chóc. Chỉ nghe thấy Quý Hằng bởi vì quá mức sợ hãi, hàm trên hàm dưới va vào nhau lập cập.
Phó Cảnh từ cảnh tượng kinh hoàng tỉnh lại, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài thế nhưng còn an bài tay súng bắn tỉa?
Quý Khải Minh vì diệt trừ Quý Hằng đúng là hao tổn tâm huyết, còn giấu diếm hắn không ít chuyện.
“……”
Không, điều này thật ra rất bình thường.
Chỉ là hiện tại hắn nên làm gì bây giờ? Nghe lời Quý Khải Minh nói gϊếŧ chết Quý Hằng?.
Người cao tầng đã chết một cái, một cái khác ngược lại thì bị khống chế. Thuộc hạ do Quý Hằng mang đến cũng không có tâm tư phản kháng, sôi nổi ném vũ khí đầu hàng.
Quý Khải Minh đi về phía trước.
Phó Cảnh khống chế Quý Hằng lui về sau.
“Đã không còn uy hϊếp.”
Quý Khải Minh hỏi, “Vì sao chưa ra tay?”
Giờ phút này Quý Hằng cuối cùng cũng hoàn hồn, vội nói không ngừng: “Đừng nổ súng, đừng nổ súng. Chỉ cần ngươi có thể đưa ta thoát khỏi đây, ta sẽ lại cho ngươi thêm một ngàn vạn…… Không, hai ngàn vạn!”
Phó Cảnh lần nữa ghì chặt hắn, đặt họng súng nhắm thẳng cổ, thấp giọng quát: “Câm miệng.”
Hắn không nghĩ giúp Quý Hằng. Hắn là một người bình thường, gϊếŧ gà gϊếŧ vịt còn đỡ. Gϊếŧ người, quả thật hắn không dám.
Hắn vốn cho rằng chính mình có thể.
Nhưng khi chuyện xảy đến, cái tay giơ súng như thế nào cũng không ổn định được.
Khoảng cách chỉ còn một bước thôi.
Quý Khải Minh đứng yên.
Hai người đứng đối diện nhau, ngăn cách ở giữa bởi Quý Hằng.
Nhưng lực chú ý Quý Khải Minh lúc này không ở trên người vị đường huynh của hắn — chẳng sợ tất cả kế hoạch từ trước đến nay đều là vì mục đích gϊếŧ chết người này.
Hắn nhìn Phó Cảnh, nâng tay.
“Đừng, đừng gϊếŧ ta!” Quý Hằng rơi vào trạng thái khủng hoảng tột cùng.
Quý Khải Minh mắt điếc tai ngơ, tay đặt lên súng.
Phó Cảnh đeo bao tay, không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương. Nhưng hắn gần như tưởng tượng được tay Quý Khải Minh nhất định rất lạnh.
Lạnh như lúc hắn muốn siết cổ gϊếŧ chết chính mình lần trước.
Ngược lại, hành động rất nhẹ nhàng. Giọng điệu cũng vô cùng mềm nhẹ.
“Không dám, vậy để ta giúp ngươi.”
Phó Cảnh hiểu lắm, vì sao đối phương không trực tiếp làm thủ hạ xử lý Quý Hằng, một hai phải buộc hắn ra tay.
Ngón trỏ đối phương lúc này phủ lên đốt ngón tay hắn. Nương theo lực độ, hắn không khống chế được mà cướp cò.
“A a a a a a!”
Quý Hằng chịu đựng tâm lý tra tấn. Phó Cảnh thừa nhận muốn so với hắn càng sâu sắc hơn.
Hắn đột nhiên bạo nộ.
Tiếng súng vang lên, lại chỉ bắn trúng bả vai.
Máu văng khắp nơi, Quý Hằng ngã xuống đất, gắng gượng ngồi dậy bò ra bên ngoài .
Nhưng mà tên áo đen nhanh chân hơn đứng chặn trước lối ra.
Từ trong tay Phó Cảnh, Quý Khải Minh lấy được súng, họng súng đen như mực nhắm ngay Quý Hằng.
Đang muốn lần nữa bóp cò, Quý Hằng móc di động ra kêu to: “Ngươi cho rằng trước tiên ta bố trí người chỉ vì đi bắt những người hầu đó sao?”
Quý Khải Minh hơi dừng lại.
“Ha, ha ha, ta gieo bom. Cho dù chết, ta cũng muốn kéo ngươi chôn cùng!”
Bom? Quả nhiên là một đám kẻ điên!
Phó Cảnh vội vàng muốn đoạt lấy di động.
Nhưng đã quá muộn, Quý Hằng khởi động trình tự.
Trong phút chốc, chỉ nghe một loạt âm thanh ầm ĩ nối tiếp nhau, tiếng nổ mạnh nổi lên bốn phía. Cả tòa biệt thự rung lắc kịch liệt, giống như lầu các lay động trong gió.
Kệ sách đổ xuống, sách vở rơi lung tung đầy đất. Đèn chùm lơ lửng phía trên căn phòng đung đưa như thể sắp phải rơi xuống.
Trong giấy phút ngàn cân treo sợi tóc, Quý Hằng cùng với mấy tên thuộc hạ nhân cơ hội trốn thoát sự trông bắt, hùng hổ đánh úp về phía Quý Khải Minh.
“Tiên sinh cẩn thận!”
Tên áo đen vội vàng đứng chắn trước mặt.
Hiện trường hỗn loạn. Quý Khải Minh cau mày, thấy Quý Hằng được thuộc hạ bảo vệ dẫn đi chạy trốn, bèn bắn một phát đạn.
“Phanh!”
Thuộc hạ che chắn trước Quý Hằng trúng đạn. Máu tươi nhiễm đỏ vạt áo. Cùng với tiếng vang nặng nề, cơ thể ngã xuống.
Lợi dụng sơ hở này, Quý Hằng chạy nhanh như chớp thoát khỏi nơi đây, cùng lúc đóng lại cửa căn phòng.
Quý Khải Minh đang muốn đuổi theo, rung động lần nữa xảy ra.
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, kệ sách bị sập xuống ngăn chặn cửa ra vào, đoàn người liền bị nhốt trong phòng kín.
“Mau, các ngươi đi nâng kệ sách. Những người khác bảo hộ Quý tiên sinh.”
Tên áo đen đứng đầu chỉ huy.
Tất cả bọn họ mang theo súng, không chú ý một chút liền sẽ bị đạn lạc bắn trúng.
Phó Cảnh ôm đầu trốn sau sô pha.
Hàng loạt nổ mạnh liên tiếp gây ra hoả hoạn. Khói mù mịt bốn phía, khói trắng thông qua khe cửa bay vào trong làm toàn bộ phòng chướng khí mù mịt.
Tiếng súng vang lên hết đợt này đến đợt khác, bên tai, Phó Cảnh gần như ù tai.
Còn tiếp tục như vậy, hoặc là bị thuộc hạ Quý Hằng gϊếŧ chết, hoặc là cứ như vậy bị ngạt khói chết.
Sống lưng Phó cảnh dựa sát vách tường, vươn tay hơi hé cửa sổ, nhìn ra xa.
Chỉ thấy một mảnh đen nhánh, cây cối lay động. Lại nhìn xuống dưới, khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất ít nhất bảy, tám mét, nhìn thôi cũng thấy chóng mặt hoa mắt.
Từ đây nhảy xuống, không ngã chết cũng đến gãy vài cái xương.
Phó Cảnh lắc đầu, chuẩn bị lùi về sau.
Bỗng nhiên lúc này, căn phòng lay động so mới vừa rồi càng thêm mãnh liệt!
Quý Hằng không biết chôn bao nhiêu bom. Sau đợt nổ đầu tiên, một phản ứng dây chuyền đã gây ra đợt thứ hai.
Phó Cảnh còn không có hoàn toàn đứng vững, chỉ cảm thấy cả người giống như bị ném ra ngoài, nửa thân trên đang ở bên ngoài cửa sổ.
Ê, đợi đã?
Khung cảnh trước mặt xoay tròn 180 độ. Thu vào tầm mắt là bầu trời trong đêm đen, những ngọn lửa đỏ rực cháy, trông giống hệt như ban ngày.
Gần như là theo bản năng, tay hắn duỗi bề phía trước, cố gắng nắm lấy một thứ gì đó.
Tính ra hắn thật sự bắt được.
Mà khi đối diện ánh mắt “Đồ vật” kia, hắn càng thêm hoảng loạn.
Có lẽ là bị đạn lạc bức lui, Quý Khải Minh không biết khi nào đi đến bên cạnh cửa sổ. Đúng lúc tình cờ bị hắn tóm được.
Cảm nhận được lực kéo mạnh, người kia quay đầu lại nhìn. Vẻ mặt luôn bình tĩnh cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Hai người cũng chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, tòa nhà càng lúc càng rung chuyển dữ dội, như thể nó sắp sụp xuống.
Sự tình xảy ra đột ngột, Quý Khải Minh cũng chưa thể kịp ổn định thân mình, đã bị hắn lôi kéo ngã ra ngoài.
Hai người cùng rơi xuống.
Phó Cảnh: A, Thảm quá.