Anh ta đã làm việc ở Lập Khước Giản nhiều năm, luôn biết cách thay đổi thái độ với khách theo ý chủ nhà. Một số khách yêu cầu ra oai phủ đầu, một số yêu cầu biết tiến biết lùi, còn có một số người lại muốn được đối xử như tổ tông.
Anh ta nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng giống như tắm mình trong gió xuân.
"Ngài Chu luôn là thành viên bạch kim của Lập Khước Giản chúng tôi. Cô Ngộ là vị khách đã được tổng giám đốc Chu đặc biệt dặn dò. Chúng tôi sẽ cung cấp cho cô dịch vụ hàng đầu Lập Khước Giản."
Ngộ Chúc không dấu vết đánh giá những hoa văn và đồ trang trí lộng lẫy của cỗ xe ngựa tỉnh xảo này, cũng như chất liệu quần áo trên người đánh xe trước mặt.
Cô khẽ cụp mắt xuống, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng không xác định, nhưng khi cô ngước mắt lên lại là dáng vẻ tươi cười đáng yêu.
Ngộ Chúc cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ lịch sự chào hỏi, rồi lên xe một cách duyên dáng với sự giúp đỡ của người đánh xe.
Cô bỏ qua lời chào có vẻ chân thành và thân thiết nhưng kỳ thật là đang thăm dò của người đánh xe ngựa, chỉ quay đầu nhìn cảnh đẹp được xây lên bằng tiền ngoài cửa sổ, vẻ mặt đen tối không rõ.
Một tên đánh xe nho nhỏ, tại sao lại muốn thử cô? Anh ta có thể lấy được thứ gì từ trên người cô?
Cô cúi đầu thưởng thức đôi bàn tay trắng nõn non mịn của mình, không tiếng động cười cười.
—---- Chu Tồn mới là người khiến bọn họ cảm thấy lấy được lợi ích.
Những con ruồi muỗi phổ biến và tràn lan này ... Ngộ Chúc dường như nghĩ đến chuyện gì đó, chán ghét nhíu nhíu mày.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã thu lại thần sắc trên mặt, tâm trạng vui vẻ bắt đầu sửa sang lại dáng vẻ của mình.
Xem ra kẻ có tiền không phải ngày nào cũng tốt nha~
Lát nữa cô sẽ cẩn thận an ủi “tiểu đáng thương” tổng giám đốc Chu! Hì hì!
Xe ngựa không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Ngộ Chúc dưới sự hướng dẫn của người khác, đi tới một cánh cửa có tính bảo mật vô cùng cao.
Người phục vụ thay cô đẩy cửa ra, cô cất bước đi vào,giống như đứa trẻ chưa hiểu việc đời hưng phấn đánh giá nội thất xa hoa trang hoàng trong phòng.
Trời ui, thật sự rất sang trọng.
—-------
Chu Tồn ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, trên người anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu hợp quy tắc, càng làm nổi bật dáng người vai rộng chân dài của anh.
Nhưng những cái đó đều không phải bộ phận Ngộ Chúc thích nhất, cô cho rằng khi đàn ông mặc âu phục thì bộ phận gợi cảm nhất chính là hạ bộ bên dưới.
Quần áo Chu Tồn được cắt may khéo léo, lúc ngồi ở trên ghế, quần tây bởi vì động tác hơi nâng lên, lộ ra chiếc vớ màu đen gắt gao bao bọc lấy mắt cá chân.
Sắc thái cấm kỵ hoàn toàn đi xuống giày da cao quý, cấm dục lại sắc tình.
Người đàn ông cũng không biết người đang đứng trước mặt đang có ý da^ʍ với mình, anh chỉ nghiêm túc quan sát cô gái mới gặp có một lần kia.
Cô khiến anh trải qua rất nhiều lần chật vật lúng túng, theo lẽ thường mà nói, khi anh nhìn thấy cô nhất định sẽ tức giận, xấu hổ buồn bực, thậm chí sẽ xuất hiện đủ loại cảm xúc đen tối. Nhưng cái gì cũng không có, nội tâm anh chỉ lóe lên một suy nghĩ rất kỳ quái—- muốn chặt chẽ ràng buộc cô ở bên người.
Editor: hoàn thành 3 chương rồi, hic 3c/1 ngày hơi đuối mình đổi thành 2c thui nha, xin lũi các bạn nhìu:((