Hàn Sóc nghe thấy anh gọi một câu "chị", hai câu “chị”, phiền đến không chịu được, anh (HS) trực tiếp chen ngang giữa Giang Mộ Dương và Ngộ Chúc, lôi kéo cô lại gần mình, mở cửa ghế phụ, cúi đầu nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối: “Đi với tôi, tôi đã chuẩn bị quà cho em.”
Ngộ Chúc bị kẹp ở giữa, trên cũng không được dưới cũng không xong.
Cô chậm rãi lùi về phía sau một bước, hai người đàn ông đều đang chờ đáp án của cô.
Cô liếc mắt nhìn Bugatti, lại chuyển sang nhìn chiếc McLaren, khiến cho Hàn Sóc và Giang Mộ Dương vô cùng căng thẳng.
Bọn họ nín thở, nhìn chằm chằm động tác của cô gái.
Chỉ thấy cô gái chậm rãi móc di động ra…. Đôi mắt liếc qua chiếc xe đẹp công cộng ở ven đường, lấy tốc độ kinh người nhảy lên xe, cứ như vậy nhanh như chớp phóng đi.(~ ̄▽ ̄)~
Hai người đứng ngốc tại chỗ, nhất thời quên mất việc đuổi theo.
“....” Hàn Sóc hung hăng đạp cửa xe, cửa va chạm mạnh tạo ra tiếng vang thật lớn, nhưng anh không đau lòng chút nào, đen mặt ngồi vào ghế lái, một chân dẫm ga phóng đi.
“....” Giang Mộ Dương cũng không muốn nhiều lời với anh, mặt lạnh rời đi.
Mà kẻ đầu sỏ gây tội ác, lúc này tâm trạng đang rất tốt.
Để cô chọn ngồi xe ai thì gọi là cái gì? Ngộ Chúc chớp mắt, lần sau tìm cơ hội khiến cho hai người bọn họ cởi sạch ở trước mặt cô, tiến hành lựa chọn một trong hai cây dươиɠ ѵậŧ! Đây mới gọi là thi đấu đúng nghĩa~
Còn hiện tại…. cô lảo đảo lắc lư đạp xe đạp, thích ý vì có kế sách hay, trong lòng cười ha ha một tiếng—--
Tránh được một kiếp, nhưng Ngộ Chúc cuối cùng lại thua bởi chiếc váy nhỏ, hậm hực từ bỏ chiếc xe đạp, bắt taxi đi đến nhà hàng Lập Khước Giản mà Chu Tồn đã hẹn trước.
Chờ cô đến nơi mới phát hiện, cuộc sống của kẻ có tiền thật sự khiến cho người ta không dám tưởng tượng.
Cô nhìn tòa nhà cổ đã có lịch sử lâu đời, không hiểu tại sao nơi có phong cách kiến trúc Châu u như vậy lại có cái tên “Lập Khước Giản”.
Ngộ Chúc không thể hiểu nổi suy nghĩ của người có tiền, nhưng điều bây giờ cô để ý hơn là chỗ này nhìn có vẻ canh gác rất nghiêm ngặt làm thế nào để vào được!
Xung quanh vắng lặng như nghĩa trang, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Cô đang định gửi tin nhắn cho Chu Tồn thì nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động, Ngộ Chúc ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy bộ váy hôm nay mình mặc vẫn không đủ long trọng...
Một chiếc xe ngựa tinh xảo cổ điển dừng lại, xe ngựa được kéo bởi hai con ngựa trắng như tuyết, trông vô cùng đặc biệt. Người đánh xe ngồi phía trước xe ngựa bước xuống, mở cánh cửa sắt màu đen rất lớn ra. Anh ta cũng không liếc mắt nhìn Ngộ Chúc, lịch sự cúi đầu chào cô, dáng vẻ cung kính mở cửa xe ngựa: "Cô Ngộ, mời."
Anh ta cầm lấy túi của Ngộ Chúc, cũng không bởi vì trên người cô mặc quần áo không đến bốn con số mà coi thường.
Đây chính là khách quý mà tổng giám đốc Chu đặc biệt dặn dò, trước không nói đến việc từ trước đến nay tổng giám đốc Chu chưa từng mở miệng cố ý chỉ định tính đặc biệt của khách, càng quan trọng hơn là, tổng giám đốc Chu không bao giờ mời phụ nữ đi ăn tối riêng.