Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 45: Cầu hôn trên giường?

“Anh bị điên à?” Nghe thấy Bạch Khải đã mang tiền cho em trai, cả người Lã Thanh Vân run rẩy tức giận.

“Cô mới là kẻ điên, chạy loanh quanh phá hạnh phúc gia đình người khác, cô cảm thấy làm dâu hào môn rất dễ đúng không?” Bạch Khải cười khẩy.

Hôm nay, hắn và vợ đã nói chuyện rõ ràng. Cô ấy đau lòng nhưng không trách hắn, chỉ là cần thời gian để tiếp nhận mọi thứ. Người đáng trách nhất trong chuyện này không ai khác ngoài cô ả họ Lã vô liêm sỉ trước mắt!

Vì để gia đình mình yên ổn, Bạch Khải tình nguyện giao hết tiền bạc cho em trai và vợ quản lý.

“Nếu cô cần công bằng thì được, tôi chuẩn bị ra tòa cùng cô, tranh chấp quyền nuôi Bạch Thiên.”

“Không, tôi, tôi không cần nuôi nó…” Lã Thanh Vân nghe thế sợ hết hồn.

“Sao? Chẳng phải cô thích rình mò cuộc sống người khác lắm à?”

“Tôi không có!”

Cô ta chỉ muốn tiền, nếu Bạch Khải giao hết cổ phần cho em trai, há chẳng phải chuyện cô ta gài bẫy mấy năm trước trở thành trò cười hay sao? Tự hủy hoại cuộc sống của mình, tự hủy hoại chính thanh xuân của cô ta!

Lã Thanh Vân điên cuồng gào lên rồi nhào tới:

“Nói dối! Anh nói dối! Khốn nạn!”

Rầm.

Bạch Khải không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy cô ta ra, bởi vì dùng lực hơi lớn nên làm cô ta ngã nhào xuống đất. Hắn cảnh cáo:

“Tôi cảm thấy có lỗi với cô vì chuyện trước đây, nhưng không có nghĩa tôi sẽ mãi mãi nhẫn nhịn, cô có biết giới hạn không?”

“Ha ha, tôi, tôi sẽ cho cả thế giới biết Bạch gia các người ức hϊếp tôi như thế nào!”

“Vậy hả?” Bạch Khải lạnh lùng. “Cô thử xem.”

Ánh mắt hắn như nhìn một cái xác chết làm cô ta lạnh run, miệng lưỡi cũng cứng lại.

Nhìn người đàn ông phất tay áo bỏ đi, Lã Thanh Vân ngơ ngẩn ngồi tại chỗ thật lâu.



Bạch Dã đem chuyện gia đình nói cho Phương Tố Y biết, hy vọng cô sẽ cho anh ý kiến về chuyện giữ hay trả Bạch Thiên, chỉ thấy cô không đành lòng mà nói:

“Em cảm thấy chị dâu anh nói không sai, đứa trẻ… rồi cũng sẽ phải đối mặt với sự thật này thôi.”

“Vậy là em muốn đưa thằng bé cho anh trai anh?”

“Không nỡ…” Phương Tố Y xót xa: “Em không nỡ.”

“Ngay từ đầu em nói thật cho anh biết cảm xúc của em là được rồi.” Bạch Dã yêu thương sờ tóc cô. “Anh sẽ không để ai đưa cục cưng đi, thằng bé là gia đình của chúng ta.”

Cô nhào vào lòng anh, dùng sức ôm anh thật chặt. Mặc dù cô rất mạnh miệng nhưng Bạch Thiên đáng yêu như thế, cô không muốn xa thằng bé chút nào cả. Sau này cho dù cô và Bạch Dã có sinh em bé thì thằng bé vẫn sẽ là một phần của gia đình, không ai được phép đưa nó đi hết.

Bạch Dã hạ quyết tâm phải xử lý Lã Thanh Vân, vì vậy trong đêm, anh đã gọi điện thoại cho người của mình.

Khi Lã Thanh Vân ra khỏi nhà đi mua thức ăn, không biết từ đâu bỗng xuất hiện một đám người chặn đường cô ta. Người cầm đầu dùng một tay bịt miệng cô ta lại, sau đó nói:

“Cô đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào nhỉ?“

“Ưm…”

Lã Thanh Vân hoảng loạn huơ tay huơ chân, muốn hét cầu cứu nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư bé nhỏ.

Một đám người khiêng cô ta lên xe, trực tiếp đưa đi.

Lẽ ra Bạch Dã nên làm vậy từ sớm, trừ khử cô ta mà không nhân nhượng, tránh để cho gia đình mình gặp rắc rối.

Đêm tối an tĩnh, anh ôm chặt lấy Phương Tố Y, khẽ hít hà mùi thơm trên tóc cô. Cô cứng đờ nằm trong lòng anh, tiếng hít thở ngày càng nặng nề hơn. Bọn họ ngủ chung rồi! Ngủ chung đó! Làm sao bây giờ, cô ngại quá đi!

Bạch Thiên nằm ngay sau lưng Bạch Dã, đã say giấc nồng, còn hai người lớn bọn họ vẫn mở mắt, không cách nào ngủ nổi.

“Tố Y, anh… anh muốn lấy em làm vợ.” Người đàn ông không kìm được mà nói.

“Sao, sao đột nhiên thế?”

Anh bỗng lấy từ trên đầu giường ra một cái hộp, sau đó nắm lấy tay cô. Ánh đèn ngủ ở đầu giường chiếu xuống, mờ mờ ảo ảo, đủ cho cô thấy được thứ mà anh đang cầm là gì.

Một hộp quà nhỏ? Nhẫn sao?

Trái tim cô đập như điên trong l*иg ngực, người đàn ông bỗng nhiên nâng ngón tay cô lên, mở nắp hộp lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, cẩn thận đeo vào ngón tay cô rồi nói:

“Anh không thể chờ được nữa, Tố Y, em có đồng ý làm vợ anh không?”

Khoảnh khắc đó toàn thân Phương Tố Y đều mềm nhũn cả ra, cô lắp ba lắp bắp:

“Em, em… em đồng ý.”

Nhưng… anh thật sự cầu hôn trên giường đấy hả?