Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 44: Sự thật

Sau khi nhận được món quà bất ngờ từ Bạch Dã, Phương Tố Y đưa mẹ chuyển sang đó ở mới biết mọi thứ đều đã được chuẩn bị hết, không cần phải mua thêm gì, chỉ dọn vào là xong. Người đàn ông này thật sự rất tinh tế, làm gì cũng tính trước tính sau hết cả.

Lúc biết cô có bạn trai, mẹ khá sốc, càng sốc hơn vì căn nhà sẽ ghi tên cô:

“Con nói bạn trai mua tặng ấy hả?”

“Vâng.”

“Cậu, cậu ấy nhiều tiền vậy ư?”

“Mẹ đừng lo, căn nhà này không đắt đâu mà.”

Miệng nói vậy, trong lòng cũng thấy hơi ngượng. Đắt là chắc rồi, lừa ai được chứ? Nhưng phải nói thế mẹ mới không quan tâm quá nhiều về vấn đề này nữa.

“Mẹ cứ yên tâm ở đi, mai sau con và anh ấy cũng kết hôn rồi về một nhà, tiền bạc không quan trọng.”

“Chưa gì tính chuyện kết hôn rồi ấy hả?” Bà cười cười.

Hai má Phương Tố Y đỏ bừng:

“Dạ.”

Cô vẫn còn nhớ đến dáng vẻ gấp gáp của Bạch Dã mỗi khi họ nói gì đó liên quan tới chuyện cưới xin.



Bạch Dã trở lại Bạch gia tìm gặp anh trai, lúc nhìn thấy chị dâu, anh mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi thì đã nghe chị ấy nói:

“Dã, chị có chuyện cần nói với em.”

“Em sao?”

“Ừ, chúng ta đi ra vườn một lát đi.”

Không hiểu sao giây phút sấy, Bạch Dã lại cảm giác được tâm trạng của chị dâu khá nặng nề. Chẳng lẽ là chuyện của Bạch Thiên đã bị phát hiện ư?

Theo chân chị dâu ra ngoài vườn, Bạch Dã im lặng thật lâu.

“Chị biết hết rồi.”

“Biết cái gì?”

“Chuyện Bạch Thiên là con trai của chồng chị, không phải con em.”

Một câu này như sét đánh ngang tai làm toàn thân Bạch Dã cứng đờ:

“Chị…”

“Đừng lo, chị vẫn ổn. Nếu chị xảy ra chuyện gì, con gái chị sẽ thiệt thòi mất.”

“Em có thể hỏi sao chị lại biết không?”

“Chị nghe lén cuộc trò chuyện của anh Khải và em.” Người phụ nữ nở nụ cười chua xót. “Chị biết đó là tai nạn, là bị gài bẫy, cho nên quyết định giả vờ như chưa từng biết chuyện này… Thế nhưng, chị rất khó chịu. Chị cũng mệt mỏi vì bị lừa dối.”

Bạch Dã nhìn thấy đôi mắt chị dâu đã ẩm ướt, muốn nói hai câu an ủi nhưng làm cách nào cũng không mở miệng nổi.

Đây là một sự thật quá phũ phàng, quá đớn đau.

Người phụ nữ lẳng lặng khóc trước mặt Bạch Dã, mãi đến khi bóng dáng Bạch Khải xuất hiện ở gần cửa, cô ấy mới nói:

“Chị sẽ giải quyết với anh Khải, có lẽ, nên đón thằng bé về đây. Dù sao cũng là cốt nhục của anh ấy.”

“Bạch Thiên là con trai em.” Bạch Dã khẳng định. “Em sẽ nuôi nấng nó cùng với người em yêu. Hiện tại thằng bé là gia đình của em nên chị không cần làm đến mức đó đâu.”

“Nhưng em định giấu nó mãi mãi hay sao? Rồi đến một lúc nào đó, nó sẽ biết, sẽ tổn thương. Chi bằng để nó biết sớm chút.”

Bạch Dã không phủ nhận điều này, nhưng anh cần suy nghĩ kỹ hơn. Anh xem thằng bé như con ruột mà chăm sóc, không hề bị ép buộc chút nào, nó đơn giản là niềm vui trong cuộc sống của anh!

Thấy anh trai đi tới bên này, Bạch Dã nói:

“Vậy chị và anh nói chuyện trước, em sẽ về chờ tin.”

Vốn dĩ định tìm anh trai bàn bạc, ai ngờ người trong cuộc đều biết cả rồi. Quả nhiên là giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng sợ.



Phương Tố Y đi làm về nhà liền ghé qua nhà trẻ đón cục cưng, mấy hôm nay bảo vệ làm việc chăm chỉ hơn rồi, không để người lạ tiến vào nữa.

Bé con Bạch Thiên rất thích bám lấy cô, thằng bé không ngừng nói:

“Mẹ, hôn con.”

Chụt.

Phương Tố Y thơm lên gò má mềm của thằng bé một cái:

“Hôm nay con có ngoan không?”

“Dạ có ạ! Rất ngoan! Mẹ hôn một cái nữa đi!”

Cục cưng ôm chặt cổ cô, dùng sức hôn lên mặt cô rồi đưa gò má ra.

Phương Tố Y thấy thằng bé đáng yêu nên lại tặng cho hai nụ hôn nữa, sau đó mới ôm con trai lên xe rời đi.

Ở xa xa, Lã Thanh Vân đứng nhìn hết cảnh này, gân xanh trên trán cũng hiện rõ.

Đó là con của cô ta, là của cô ta mà! Chẳng phải nói mẫu tử tình thâm ư? Sao thằng bé có thể đối xử với cô ta như vậy?

Lã Thanh Vân tức giận bước tới mấy bước, sau đó bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông:

“Lã Thanh Vân!”

Cô ta quay đầu lại, người tới, không ngờ lại là anh trai của Bạch Dã?

“Anh tìm tôi làm gì?”

Chát.

Một cái tát giáng xuống khuôn mặt cô ta, Bạch Khải giận sôi máu:

“Cô vẫn còn không biết xấu hổ quay lại đây gây rối à? Cô định làm gì gia đình Bạch Dã hả?”

Việc này chung quy vẫn là do hắn làm, hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm từ lâu mới đúng. Nếu không phải sợ vợ bị bệnh tim dễ kích động, hắn đâu điên đến mức để em trai gánh vác hết thảy!

Ôm chặt lấy gò má bị đánh đến sưng đỏ, Lã Thanh Vân ngơ ngác:

“Anh, anh đánh tôi? Đồ điên này!”

“Tôi nói cho cô biết, người đêm đó ngủ với cô là tôi, không phải Bạch Dã! Muốn gì thì đến tìm tôi, để em trai tôi yên. Còn nữa, tôi sẽ nhận Bạch Thiên về nuôi, còn cô, thứ đàn bà độc ác mưu mô, một danh phận cũng không có đâu!”

“Anh nói gì cơ?” Cô ta hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Khải lặp lại một lần nữa:

“Kẻ bị cô đánh thuốc là tôi, Bạch Thiên, đứa trẻ kia là con của tôi, cô nghe rõ chưa?”

“Không, không thể nào… Nhưng, khi đó…”

Lã Thanh Vân lắp bắp rồi mới sực tỉnh, vội đổi giọng:

“Vậy thì anh mau chịu trách nhiệm với mẹ con tôi đi chứ! Ha ha, Bạch Khải, hóa ra là anh ư?”

Bạch gia có hai người con trai, gia sản hẳn phải chia cho con trưởng nhiều nhất đúng không? Lã Thanh Vân nghĩ đến đây nở nụ cười đắc ý, lại bị Bạch Khải nhìn ra ý đồ:

“Tôi đã chuyển nhượng cổ phần công ty cho em trai, bây giờ, tôi chính là một thằng nghèo rách phải sống dựa vào tiền của vợ. Cô đang mơ tưởng điều gì?”