Quý Nịnh sợ bị phát hiện nên không dám bật đèn, cô nương theo ánh đèn điện thoại, chui ở trong chăn lật từng trang.
Chóp mũi cô chảy đầy mồ hôi, không biết do trời nóng hay do cơ thể nóng, cả người cô trở nên khô nóng cực điểm, ngay cả giữa hai chân cũng dâng lên cảm giác tê dại xa lạ, cô dùng tay sờ, có thể cảm nhận được chỗ thịt môi mềm mại ướt đẫm một mảnh.
Đột nhiên ——
Hai tiếng đập cửa vang lên, sau đó là giọng điệu lười biếng của Quý Tuân.
“Quý Nịnh.”
Má ơi! Quý Nịnh bị dọa, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cô nhanh chóng gấp lại cuốn truyện tranh, lùi vào trong chăn giả vờ ngủ.
“Tôi nghe thấy âm thanh rồi, đừng giả vờ ngủ.”
“Cô có phải thu quần áo của tôi không, ban công bên kia tôi tìm không thấy.”
Không bao lâu, cửa phòng kéo ra, Quý Nịnh tránh ở bên trong, tiểu huyệt ướŧ áŧ làm cô theo bản năng kẹp chặt chân, “À, em tìm quần áo gì?”
“Qυầи ɭóŧ.” Quý Tuân lời ít mà ý nhiều.
Quý Nịnh xấu hổ trầm mặc trong chốc lát, “Vậy em chờ chút.”
Cô bật đèn trong phòng, mấy ngày trước trời mưa, Quý Nịnh cất không ít quần áo, nhưng chưa kịp gấp, chất đống ở trên sô pha như một ngọn núi nhỏ.
Cô lật lên, một chiếc áσ ɭóŧ viền hoa rơi xuống, Quý Nịnh vội vàng nhét trở lại, ai biết một cái áo bị mắc ở khe hở giữa tường.
Quý Nịnh đành phải cúi cả người dựa vào sô pha, duỗi tay với lấy nó.
Chiếc váy ngủ rộng gần như không che được mông của Quý Nịnh, đem phong cảnh dưới chân cô lộ hết.
Quý Tuân xoay bật lửa trong tay, ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn qua.
Qυầи ɭóŧ màu trắng bị nước thấm ướt một mảnh, bó chặt lấy thịt môi màu mỡ của cô gái.
Chảy rất nhiều nước……
Ánh mắt Quý Tuân trầm xuống, cho nên vừa rồi mặt cô hồng như vậy, có phải đang dùng ngón tay tự vuốt ve, đùa bỡn tiểu bức của chính minh không?
Anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ chiếc bật lửa trong tay vài cái, ngọn lửa lúc sáng lúc tối.
Chỗ kia hẳn là không nhiều lôиɠ ʍυ lắm, anh không nhìn thấy bất kì màu đen nào, phồng lên, tất cả đều là hình dạng âʍ ɦộ no đủ của cô gái.
Quý Tuân rất muốn lột xem chỗ kia của cô có hồng hay không.
Tư thế thao cô, ở trong đầu Quý Tuân đã luyện tập không biết bao nhiêu lần. Cơ thể Quý Nịnh mềm mại như vậy, anh có thể dễ dàng nâng bàn chân trắng nõn của cô đặt trên vai, sau đó lột tiểu bức phấn nộn ra, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn giữa háng cắm vào, hung hăng thọc cô, đem cô thao đến khi chảy nước.
Anh chịu đựng đến sắp nổ mạnh, chỉ nghĩ đến đôi mắt Quý Nịnh đỏ bừng khóc thút thít, Quý Tuân đã cứng không chịu được, cho dù anh dùng tay giải quyết một lần, thì côn ŧᏂịŧ không được chân chính an ủi vẫn trướng đau.
Không ai có thể tưởng tượng được, đối tượng anh ảo tưởng làʍ t̠ìиɦ lại chính là chị gái của mình.
Là Quý Nịnh.
“Trả lại cho em.” Mặt Quý Nịnh quẫn bách, không ngờ bản thân lại thu nhầm quần áo, cô hoàn toàn không dám nhìn kỹ chiếc qυầи ɭóŧ kia, càng không dám nghĩ bộ dáng Quý Tuân mặc vào.
Thời điểm cô đem quần áo đưa cho Quý Tuân, thì chạm phải ngón tay thon dài của anh.
So với tay cô còng nóng hơn.
Đôi mắt Quý Tuân đỏ hoe, sâu trong trái tim như có thứ gì đó đang điên cuồng sôi trào.
————————————————————————————
Quý Tuân suy nghĩ, mỗi ngày đều muốn đè chị gái như vậy~