Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân

Chương 50

Ngọc Trúc nhìn thấy con ngươi của đại tỷ giãn ra ngay lập tức thì nàng càng thêm khẳng định về bột tép của nàng.

“Đại tỷ, có ngon không?”

“Ngon… lắm. Nhưng sao lại trở nên ngon hơn thế?”

Ngọc Dung nhớ lại toàn bộ quá trình hầm cách thủy trứng gà, nghĩ thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn cảm thấy giống hệt với lúc trước.

“Chẳng lẽ trứng gà hỏng thì hấp sẽ ngon hơn ư?”

Ngọc Trúc nghe thấy lời này của đại tỷ thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Đại tỷ, không phải hỏng đâu, là bởi vì bỏ thêm cái này này!”

“Đây là… bột tép mà hôm qua muội nghiền ư?”

Ngọc Dung nhìn cái thứ đóng thành cục ở trong cối, bèn bán tín bán nghi thò tay xắn một chút bỏ vào trong miệng.

Vừa tươi ngon lại vừa thơm nữa!

Đây thật sự là thứ mài ra từ cái túi tép kia đó ư?!

“Tiếc rằng chỉ có chút này… mùi vị thật sự ngon vô cùng, chỉ là ăn không đủ ăn no.”

Ngọc Trúc dở khóc dở cười thôi rồi.

Ai lại dùng gia vị để đi lấp bụng chứ, đại tỷ đúng thật là ngốc đến đáng yêu mà.

“Đại tỷ, cái này bỏ thêm vào trong trứng thì ăn ngon thật đấy. Bao giờ chúng ta ăn cháo cũng cho thêm nữa nha.”

Suy cho cùng Ngọc Dung cũng không phải kẻ đần, nghe được những lời này của muội muội thì nàng ngay lập tức sáng lòng rạng tâm hẳn ra.

Đúng ha, cái thứ này cho thêm một chút vào trong canh trứng thì càng tăng thêm mùi vị, vậy đích thị là dùng để làm gia vị rồi. Cho thêm nó vào cháo tất nhiên cũng sẽ có tác dụng tương tự.

Tiểu muội đúng là làm bậy làm bạ cũng ra được bảo bối!

Đến bây giờ Ngọc Dung vẫn tưởng rằng thứ này là do tiểu muội của nàng mò mẫm rồi vô tình chế ra. Gần như ngay trong tức khắc nàng nghĩ đến việc lấy thứ vào vào thành bán lấy tiền, dù sao ở trong thành cũng có vài quán ăn, còn có cả mấy quán cháo nhỏ nữa.

Cùng một loại giá cả, là người thì ai cũng sẽ đến quán có đồ ăn ngon hơn. Thứ này nhất định sẽ bán được!

Nhưng mà…

Ngọc Dung nhìn cái đống vón cục nho nhỏ ở trong cối giã, thì thấy hơi đáng tiếc.

Trông thế này thì là bị ẩm rồi, chắc chắn không thể mang đi bán được. phải làm mẻ mới.

Đợi tối nhị muội quay về thì nói với nàng ấy, để nàng ấy đi gom chút tép về để thử làm một phen.

Ngọc Dung quyết định chủ ý này, nhanh chóng cho tiểu muội ăn trứng gà hấp rồi bế nàng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi nhỏ nàng về quá trình làm ra bột tép.

Tất nhiên là đối với nàng ấy Ngọc Trúc không hề giữ lại chút gì, kể cực kỳ chi tiết.

Sau khi nghe xong, Ngọc Dung mới nhận ra toàn bộ quá trình đơn giản vô cùng, chẳng qua là người ngoài họ không có cái lối suy nghĩ này mà thôi.

Nhà mình nhất định phải nắm bắt cơ hội, kiếm được lợi nhuận trước.

Bởi vì trong lòng đang suy nghĩ nhiều việc nên hôm nay Ngọc Dung lơ đễnh chuyện sửa sang lưới đánh cá, để lộ ra vài chỗ bị rách, may là vẫn có Đào Nhị Thẩm giúp nàng sửa vá lại.

“A Dung hôm nay cô làm sao thế, cứ thẩm thỏm không yên.”

“Thẩm à, không có chuyện gì đâu, chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon, sáng lại phải dậy sớm quá ấy mà.”

Chuyện ở trong lòng Ngọc Dung vẫn chưa thành hình nên tất nhiên cũng không nên nói với Đào Nhị Thẩm.

“Đúng rồi thẩm ơi, chốc lát nữa làm phiền thẩm giúp ta nói lại với Vân đại nương một tiếng, hôm nay ta phải về sớm hơn chút, trong nhà còn có chút chuyện.”

Đào Nhị Thẩm không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

Thế nên, lúc mặt trời vừa nghiêng về phía tây, Ngọc Dung đã dẫn muội muội rời khỏi nhà của trưởng thôn Đào.

Nàng cũng không bế muội muội về nhà mà thẳng đường đi đến vịnh nơi thuyền đánh cá neo đậu ở trong thôn. Bởi thế nên lúc nhị muội và con thuyền kia sắp quay về đến nơi, nàng muốn xem xem trên thuyền có vớt tôm vớt tép hay không. Nếu mà có, dẫu thế nào cũng phải mua về để thử xem sao.