Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân

Chương 49

Ngọc Trúc nước mắt lưng tròng hứa hẹn cam đoan, sau này không dám một mình đi bắt cua nữa, thì hai tỷ tỷ mới coi như là đã buông tha cho nàng.

“Ối trời ơi! Tép của muội!”

Lúc này nàng mới nhớ ra mấy con tép hong khô ở trên phiến đá của mình, nàng cuống quýt chạy lại kiểm tra. May mắn rằng chỉ bị cháy xém phần viền, còn phần giữa thì được hong khô vừa phải.

Ngọc Trúc cạo bỏ phần phiền tép bị cháy xém rồi ném vào trong chuồng gà, số còn lại thì trút vào trong cái cối mà ngày trước đại tỷ dùng để giã thuốc, rồi bắt đầu từ từ giã nghiền.

Hai tỷ tỷ tưởng nàng đang chơi đùa nên trêu ghẹo nàng hai câu rồi đi giải quyết việc riêng của mình.

Gần nửa giờ sau, nơi đường chân trời chỉ còn lại một tia ánh sáng le lói, mọi nhà đều tất bận đun nước giặt giũ để đi ngủ.

Ngọc Dung đã đổ nước đầy, vắt cái khăn chuẩn bị đi lau mặt cho tiểu muội, lúc này mới phát hiện ra nàng vẫn còn đang dùng chày giã vào trong cối.

“Tiểu muội, muốn chơi thì để ngày mai rồi chơi, để đồ xuống rồi đi rửa mặt trước đã.”

Ngọc Trúc ngoan ngoãn dừng lại để lau rửa mặt, sau đó kéo tỷ tỷ đi xem thành quả lao động của nàng.

“Đại tỷ, tỷ xem mấy con tép nhỏ đều bị muội nghiền thành bột này, thơm quá thơm quá đi!”

Trong lòng Ngọc Dung không mấy để tâm, nhưng ngoài mặt thì nàng ấy vẫn liếc một cái.

“Khá là thơm đấy, nhưng với chút bột này, với cái miệng nhỏ kia của muội thì mấy miếng là ăn hết sạch rồi, chứ nào no được.”

Ngọc Trúc lóng ngóng, nàng lại không thể nói cái này là để lấy ra dùng làm gia vị được. Chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn đại tỷ bỏ cái cối kia vào trong tủ.

Tép nướng mài thành bột kia chính là bột ngọt tự nhiên, lúc ăn mì ăn canh có thể cho vào hai thìa, vừa cải thiện mùi vị lại vừa tăng thêm dinh dưỡng. Là thứ duy nhất mà trước mắt nàng có thể làm ra một cách dễ dàng.

Đáng tiếc lúc này thật sự không tìm thấy cơ hội gì để các tỷ tỷ nếm thử.

Ngọc Trúc nhanh chóng bị “đẩy” lên giường.

Vốn dĩ nàng không muốn ngủ cho lắm, nhưng cơ thể nàng rất mệt mỏi, nên vừa đặt lưng xuống giường chưa được một nén nhang nàng đã ngủ mất.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Linh ăn sáng xong thì đi ra ngoài từ rất sớm, đến khi nàng đi được một lúc rồi Ngọc Trúc mới thức dậy.

Bữa sáng là trứng gà hấp mà đại tỷ làm cho nàng.

Tay nghề nấu nướng của đại tỷ rất tốt, cả một bát trứng gà hấp không có lấy một cái bọt khí nào cả.

Ngọc Trúc cầm thìa khuấy hai cái, rồi nàng chợt nhớ đến bột tép khô mà hôm qua nàng đã nghiền, nàng liền vội buông cái bát xuống rồi cầm cái ghế đi đến lấy nó ra khỏi tủ.

Tiếc rằng ở cạnh biển ẩm ướt, lại không được đậy lại mà để hở cả đêm nên bột tép khô đã bị hơi ẩm làm đóng cục lại.

Nhưng vẫn không bị hư, vẫn còn ăn được.

Ngọc Trúc xắn một miếng nhỏ rồi cho vào trong bát trứng hấp, nhẹ nhàng khuấy đều, cái bột tép khô liền trộn lẫn vào cùng với trứng gà hấp ở bên trong.

Lúc này Ngọc Dung đã thu dọn đồ đạc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tiểu muội đang bưng bát trứng gà hấp khuấy đảo nhưng không động đậy miệng nên bèn thúc giục:

“Tiểu muội mau ăn đi, lát nữa là chúng ta phải đi rồi.”

Ngọc Trúc đáp lại một tiếng, rồi múc một thìa trứng để nếm thử vị.

Ừm~ ngon!!

Không có bột tép khô thì trứng gà hấp vừa mềm vừa mịn nhưng chỉ cho có chút vị muối, bỏ thêm bột tôm khô vào trứng gà hấp thì không chỉ là vị mềm mượt mà mùi vị còn rất tươi ngon.

Sự khác biệt lớn vô cùng…

“Đại tỷ! Trứng gà hấp đổi vị rồi~”

“Gì cơ? Hương vị biến đổi ư?”

Ngọc Dung giật mình, nàng tưởng rằng quả trứng gà bị hỏng mất rồi.

“Tỷ nếm xem… không phải chứ, trứng gà mới nhặt mới hôm trước mà… hử?!”