Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân

Chương 35

“Đại tỷ…”

Ngọc Trúc nấc lên một tiếng rồi chầm chậm nói tiếp: “Đại tỷ nói đi tìm cách để mua thuốc, bảo muội ở bên cạnh tỷ. Huhuhu…”

“Ngọc Trúc ngoan đừng khóc nữa, đại tỷ đã bảo muội ở bên cạnh ca rồi thì muội khóc cái gì thế, chẳng lẽ là do không thích mùi tanh trên người nhị ca ư?”

“Không phải!”

Ngọc Trúc vội vàng bò đến rồi ôm chầm lấy nhị tỷ.

“Mùi trên người nhị ca thơm mà! Nhị ca thấy không thoải mái chỗ nào thế? Dáng vẻ mới nãy của ca trông đáng sợ lắm.”

“Chẳng qua chỉ là hơi đau bụng thôi, không sao cả. Nhị ca nghỉ ngơi chút xíu là có thể khỏi.”

Sắc mặt của Ngọc Linh quả thật là đã tốt hơn so với vừa rồi, quả tim đang treo của Ngọc Trúc cuối cùng cũng hạ xuống được nửa.

“Vậy nhị ca nghỉ ngơi đi, Ngọc Trúc không quấy rầy ca nữa.”

Nói xong nàng liền nằm yên xuống bên cạnh giường thật, còn không động đậy.

Trên người Ngọc Linh vẫn còn thấy đau nên nhất thời cũng không có tâm trạng trêu ghẹo muội muội mình, nàng ấy bèn ôm bụng nằm trở lại giường, rồi một lát sau liền ngủ thϊếp đi.

Lúc thϊếp đi bụng nàng ấy lại đau, đau tới nỗi cả cơ thể nàng ấy đều co quắp lại một góc.

Chiếc chăn vừa tuột xuống, lúc này Ngọc Trúc mới phát hiện ra nguyên nhân nhị tỷ bị đau. Vừa trông thấy vết máu trên chiếc quần kia là nàng liền hiểu ra tất cả.

Cái loại đau đớn này, nàng hiểu rất rõ.

Sau khi bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé, một ngày chỉ được ăn hai bữa, bữa nào bữa nấy cũng đều là khoai lang, rồi còn phải làm đủ thứ công việc, gió thổi mưa sa cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Bởi thế nên sức khỏe thiếu hụt nghiêm trọng, mỗi lần đến kỳ này sẽ đau tới mức chết đi sống lại.

Tuy nói sức khỏe của nhị tỷ đang dần dần hồi phục nhưng cả ngày nàng ấy luôn ngâm mình dưới biển nên chả trách lại đau đớn như vậy.

Ngọc Trúc biết nguyên nhân, trong lòng cũng đã hiểu rõ. Nhìn vẻ mặt đau đớn thế của nhị tỷ, nàng rất muốn làm chút gì đó để giúp nàng ấy. Thế nên nàng bèn khe khẽ bò từ trên giường xuống, vịn vào vách tường đi đến phòng lớn.

Ngày nào nàng cũng xem các tỷ tỷ thổi lửa nên tất nhiên là cũng biết làm. Hơn nữa ở trong hố còn có kha khá những vụn than nhỏ li ti hôm qua đốt còn dư lại nên nàng không tốn nhiều công sức mấy.

Tốn sức nhất đối với nàng là cái niêu đất, cái niêu đất đựng nước nên rất nặng, nàng phải nghỉ tay liên tục thì mới có thể chuyển nó lên trên cái khung bếp trong hố lửa một cách thuận lợi.

Lúc này nàng thật sự vô cùng nhớ nhung các kiểu đồ dùng trong bếp hiện đại, vừa nhẹ lại vừa dễ cầm. Còn có cái bếp đất ở quê, chỉ cần cho vào trong nồi chút nước, rồi ngồi ở trước bếp châm củi trực tiếp vào trong bếp là được, chứ nào có phiền phức như bây giờ.

Nàng phải nghĩ ra cách làm cho ra cái bếp lò mới được. Lúc nấu nướng trong nhà như thế này, khói toàn bị người hít sạch hết, thật sự là vừa có hại vừa không hợp lý.

Suy nghĩ lung lung một hồi thì nước trong niêu cũng đã sôi.

Ngọc Trúc cầm một cái bát nhỏ đến, múc lấy lưng bát nước sôi. Có điều nàng không lập tức bưng nó sang phòng nhỏ ngay, bởi vì quá nóng.

Bây giờ chân nàng cũng không ổn, nhỡ chẳng may không cẩn thận làm đổ thì người chịu khổ vẫn là mình, mà hai tỷ tỷ cũng sẽ đau lòng.

Quan trọng nhất ấy là khi bị thương thì sẽ phải dùng đến tiền…

Nàng đã không chỉ một lần nghe thấy nhị tỷ với đại tỷ thương lượng cách kiếm tiền nhưng kết quả đều chẳng có gì hữu dụng hết, nên hiển nhiên trong nhà không có dư dả tiền của gì.

Nhị tỷ học bơi rồi lại theo mấy người ở trong thôn lên thuyền nhỏ đánh cá, mỗi lần trở về còn được chia rất nhiều tôm cá. Ăn no mặc ấm trong nhà không phải lo nghĩ nhưng nếu như bảo rằng muốn bán lấy tiền thì đấy chính là truyện cười.