Mật Chiến

Chương 14: Sự chiếm đoạt

Sau khi ăn xong đồ nướng, Bạch Cảnh Hạo mượn danh nghĩa đi hái quả dại, bắt Lưu Ngọc vào trong rừng cây "Nghiêm hình tra hỏi" .

Bàn tay Bạch Cảnh Hạo vỗ vào đầu vai Lưu Ngọc, trong mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn: "Anh trò chuyện với Cố Bắc Mộ vui nhỉ, đại mỹ nhân coi trọng anh, có phải rất vui mừng hay không?"

Bả vai Lưu Ngọc không tính là rộng, bị vỗ một cái lung lay, kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt dọa người của Bạch Cảnh Hạo: "Nói lung tung cái gì vậy

Bạch Cảnh Hạo nắm tay thành nắm đấm: "Cô ấy cứ tìm anh nói chuyện phiếm, không thèm để ý tôi!"

Lưu Ngọc đỡ kính mắt, buồn cười: "Cô ấy cảm thấy hứng thú đối với vật lý, mới có thể có chuyện để nói với tôi, anh đừng nghĩ sai."

Bạch Cảnh Hạo híp mắt, hỏi giống như thẩm vấn phạm nhân: "Lừa gạt quỷ à! Ăn ngay nói thật cho tôi, có phải anh đối có ý với cô ấy hay không?"

Lưu Ngọc quyết đoán lắc đầu: "Không thể nào, thiên địa chứng giám tôi đối với Cố tiểu thư, tuyệt đối sẽ không phát sinh bất luận quan hệ mập mờ gì, hơn nữa... Người tôi thích cũng không phải là loại người như Cố tiểu thư."

Bạch Cảnh Hạo nâng cằm lên, tường tận dò xét nét mặt của hắn: "A? Anh thích loại nào? Đến Cố Bắc Mộ cũng chướng mắt, xinh đẹp như nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh."

Lưu Ngọc thoáng cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng: "Kỳ thật tôi sẽ không để ý tướng mạo, nhưng tôi không có sức phản kháng với một cô gái vừa dịu dàng xinh đẹp lại có thể khiêu vũ."

Bạch Cảnh Hạo bỗng nhiên hiểu ra: "Đây không phải là em gái tôi hay sao, ha ha ha ha, quả nhiên anh thích em gái tôi."

Lưu Ngọc xấu hổ càng rõ ràng hơn, ho khan vài tiếng: "Đừng nói cho em gái của anh có được không?"

Bạch Cảnh Hạo giống như đối đãi với em rể nhà mình, thân mật mà ôm lấy bả vai Lưu Ngọc: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh theo đuổi được con bé!"

Lưu Ngọc bị hắn nắm cả vai, lảo đảo đi dưới sườn núi, khàn khàn nở cười vài tiếng.

*

Bạch Du ngồi xổm xuống, đôi tay vươn vào dòng nước chảy xiết, cảm thụ lạnh buốt rõ ràng thấm vào, một lòng muốn với đến đáy nước.

Cô tận lực không có tìm Cố Bắc Mộ nói chuyện, bản thân lại nghĩ không ra nguyên nhân, thật giống như có hơi thở kẹt ở trong l*иg ngực, không thể thoát ra được.

Cố Bắc Mộ chắc sẽ phát giác được, mình không muốn để ý cô ấy, thời điểm bọn Lưu Ngọc ở đây, cũng không chủ động tán gẫu cùng cô ấy.

Lúc đứng dậy, Bạch Du lui về phía sau, lại đυ.ng phải l*иg ngực rộng lớn.

Người nọ thuận thế kéo cô vào trong ngực, cằm chống lấy vai, hô hấp ấm áp ẩm ướt phun lên cổ của cô: "Bảo bối."

Trong nháy mắt, Bạch Du giống như bị giật điện, vội vàng không kịp chuẩn bị run lên, cảm giác bị triền miên quấn lấy trong mộng, một lần nữa tràn lan toàn thân của cô.

"Vì sao không để ý tới tôi, không phải là đang ghen đấy chứ?" Cố Bắc Mộ cười ra tiếng, hơi nóng phả vào vành tai mềm mại của cô.

"Không có!" Bạch Du như còn mèo bị dẫm lên móng vuốt, thiếu chút nữa hét toáng lên.

Không thể nào, cô thích đàn ông, Cố Bắc Mộ là con gái, mình không có khả năng thích cô ấy, tuyệt đối tuyệt đối không có khả năng!

"A, thật sao?" Cố Bắc Mộ không đếm xỉa tới thở dài, môi nhếch lên, nhìn về phía vành tai trắng nõn của cô càng trở nên đỏ ửng, "Tôi có chút ít thất vọng đấy."

Bạch Du khẩn trương nói: "Thả tôi ra... Nhỡ đâu bị anh trai của tôi thấy được..."

"Thấy thì thấy đi." Cố Bắc Mộ khinh miệt cười cười, bên trong lộ ra khí thế cường ngạnh, giọng điệu cũng đang đùa bỡn trêu tức, "Nếu như tôi là đàn ông, có phải cô sẽ không xoắn xuýt như vậy phải không?"

Bạch Du giống như một khẩu súng hơi bị ép nổ, tim đập dữ dội, răng cắn chặt môi, từng chữ từng chữ nói: "Đừng ép tôi, được không?"

Cố Bắc Mộ hơi chậm lại, lật cô xoay người, cúi đầu ngưng mắt nhìn cặp mắt phiếm hồng của cô, thương yêu mà xoa bóp chóp mũi: "Giống như mèo con."

Bạch Du khẽ ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Cố Bắc Mộ tới gần, trong chốc lát bị nụ cười đó mê hoặc.

Cố Bắc Mộ cúi đầu, bóng đen phủ xuống, bờ môi nóng ướt mạnh mẽ bắt lấy, nặng nề bao trùm lên trên môi của cô.

--