Trời xanh mát mẻ, Bạch Cảnh Hạo lái chiếc xe việt dã, đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo lêи đỉиɦ núi, chọn một con suối trong núi để đặt tiệc nướng.
Bạch Cảnh Hạo tự giác bản thân là đàn ông, đứng mũi chịu sào, cùng Lưu Ngọc làm những công việc thể chất tốn sức lực nhất, yêu cầu hai người đẹp ngồi ở dưới ô che nắng tận hưởng bóng râm.
Cách đó hơn mười bước, có một thác nước nhỏ, nước chảy xiết không dứt, vài giọt nước bay tới theo gió, bắn lên thân thể thập phần mát mẻ.
Bạch Du cắn ống hút nước ô mai, ngắm nhìn cảnh đẹp thác nước, đuôi mắt lặng yên quét về phía Cố Bắc Mộ ở bên cạnh.
Cố Bắc Mộ đang nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc đang đốt than, đôi mắt hơi nheo lại, giống như đang chìm sâu vào suy tính.
Giờ này khắc này, cô ấy đang suy nghĩ cái gì?
Lòng Bạch Du tràn đầy nghi vấn, liền thấy Cố Bắc Mộ đứng lên, đi về phía Lưu Ngọc.
Bạch Cảnh Hạo vừa thấy Cố Bắc Mộ tới đây, tay cầm xâu thịt tươi quơ quơ: "Bắc Mộ, lát nữa lại đến, còn chưa đốt xong than."
Cố Bắc Mộ vượt qua hắn, cười cười với Lưu Ngọc: "Cần giúp đỡ không?"
Lưu Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc liếc nhìn Cố Bắc Mộ: "A, không cần, cô đi nghỉ ngơi đi."
"Đốt than như vậy, vĩnh viễn sẽ không đốt lên." Cố Bắc Mộ cúi người, nhặt lên mấy bụi cỏ khô, tản ra đặt ở trên than đen, sau đó tưới cồn lên, một lát sau than đen đã đỏ rực.
Bạch Cảnh Hạo khoa trương: "Bắc Mộ thật là lợi hại, trước kia thường xuyên ăn đồ nướng với bạn hả."
Cố Bắc Mộ nhếch khóe miệng, từ chối cho ý kiến.
Lưu Ngọc thẹn thùng cười cười: "Kỳ thật đây là lần đầu tiên tôi làm đồ nướng, hoạt động giải trí cùng bạn bè trước kia, đều là nói chuyện phiếm về nghiên cứu phát minh mới nhất trong quán cà phê, nếu không thì cũng ở trong phòng thí nghiệm nghỉ ngơi dưới đất, thường xuyên không về được nhà."
Bạch Cảnh Hạo thở dài: "Lưu tiến sĩ xác thực bề bộn nhiều việc, xong đợt nghỉ này. Sau khi trở về, đoán chừng phải nửa năm nữa mới được ra."
Lưu Ngọc không tự giác liếc về phía Bạch Du, nhớ tới tối hôm qua sau khi Bạch Cảnh Hạo say rượu, lấy giọng điệu nói giỡn, muốn mình trở thành em rể của hắn.
Khi đó, hắn vừa nghe nói như thế thập phần mừng rỡ, nhưng khi nghĩ đến bản thân, đã nhiều năm vì miền Nam phát triển hạng mục bí mật, bởi vì nghiên cứu quá mức cơ mật, bị nghiêm lệnh hạn chế ra ngoài. Bạch Du đang độ tuổi phong nhã hào hoa, có nguyện ý chờ hắn hay không đây.
Mà lúc này, Bạch Du xa xa nhìn qua bóng lưng Cố Bắc Mộ, đứng ngoài quan sát cô ấy cùng Lưu Ngọc thân mật nói chuyện với nhau, thầm nghĩ dù sao Cố Bắc Mộ cũng là con gái, nhất định là sẽ thích nam sinh, có lẽ có hứng thú đối với dạng đàn ông nhã nhặn nho nhã như Lưu Ngọc.
Chẳng biết tại sao, nước ô mai vào trong miệng, ngậm trên đầu lưỡi không còn tư vị gì.
Bạch Cảnh Hạo nhíu mày, mơ hồ có thể cảm giác được, Cố Bắc Mộ vô cùng để ý Lưu Ngọc, bản thân như tấm phông bạt bị vắng vẻ ở một bên, buồn bực nhét xiên thịt vào trong tay Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc tiếp nhận xâu thịt bò tù trong tay Bạch Cảnh Hạo, trải từng xâu lên bếp nước, động tác lộ ra có chút không thành thạo.
Cố Bắc Mộ ở bên cạnh giúp hắn phết dầu ăn, cười đùa trò chuyện cùng hắn về nghiên cứu vật lý mới nhất ở nước ngoài, nói rất rõ ràng lưu loát, Lưu Ngọc sợ hãi thán phục hỏi cô có phải học chuyên ngành vật lý hay không, Cố Bắc Mộ lắc đầu: "Tôi chỉ là thích vật lý mà thôi."
Lưu Ngọc cảm thán: "Bây giờ chủ yếu coi trọng xã hội vật chất, người ưa thích vật lý không nhiều lắm. Vật lý ứng dụng phát triển mạnh mẽ, nhưng vật lý cơ bản gần trăm năm vẫn không có đột phá. Nền tảng của chúng ta vẫn luôn là trăm năm trước đây, không biết khi nào thì một lý thuyết đáng chú ý như cơ học lượng tử mới có thể xuất hiện. "
Cố Bắc Mộ ngưng mắt cười yếu ớt: "Có lẽ người nọ là Lưu giáo sư anh."
Lưu Ngọc vẫy vẫy tay: "Không có khả năng, thiên tài trong giới vật lý nhiều lắm, loại tiểu bối như ta đều đang đứng ở trên bờ vai người khổng lồ mà thôi."
Cố Bắc Mộ cười nheo lại mắt, nốt ruồi dưới khóe mắt mê hoặc động lòng người: "Tôi đã nghe qua sự tích của anh từ rất sớm rồi, hai mươi ba tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ, ba mươi tuổi trở thành nhân vật đứng đầu giới Vật lý học miền Nam, thành tựu về sau nhất định không thể đo lường."
Lưu Ngọc ngượng ngùng cười: "Chủ yếu là chuyên gia Vật lý ở miền Nam không nhiều lắm, ta mạo xưng là trang hảo hán mà thôi."
Cố Bắc Mộ cầm một xiên thịt đã nướng chín, đưa cho Lưu Ngọc: "Về sau Lưu giáo sư nếu có rãnh rỗi, không biết có cơ hội tiếp tục thỉnh giáo vật lý với anh hay không?"
Lưu Ngọc thoáng thối lui về phía sau, tiếp nhận xiên thịt: "Nếu như cô có hứng thú, tùy thời xin đợi, đến lúc đó tôi cũng sẽ kêu thêm mấy người bạn nữa."
Cố Bắc Mộ cúi đầu tiếp tục xâu thịt bò, khóe môi cất giấu một nụ cười lạnh: "Được, chỉ là loại chương trình học lén lút này, một với một thì tốt hơn."
--