Thình lình xuất hiện một câu khẳng định xu hướng tìиɧ ɖu͙©, cùng với cơn đau ở mắt cá chân, cuối cùng đã làm cho Cố Ký Thanh hồi thần trở lại.
Sau khi tầm nhìn bị phân tán cùng với cơn choáng ván ban đầu từ từ tập trung thì tình cờ nhìn thấy một vòng cung rõ ràng.
Cố Ký Thanh hơi dừng lại.
Cậu dù sao cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại là sáng sớm, con trai tuổi này phản ứng một chút cũng lag bình thường.
Tuy nhiên, cách một lớp chăn còn có thể nhìn rõ một vòng cung, cho thấy điều kiện phần cứng thật sự vượt trội, khó trách những tên Bot rõ ràng biết hắn kỳ thị Gay, vẫn giống như trước người trước ngã xuống người sau tiến lên vội vàng tỏ tình với hắn.
Quả thật là món ngon trên trời của một những tên Gay a.
Nhưng thật đáng tiếc, đó lại không phải là sở thích của hắn.
Cố Ký Thanh từ biểu tình cũng ngữ khí với động tác hắn nắm chặt mắt cá chân cửa cậu, đại khái có thể đoán ra đối phương chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó.
Vì vậy, sau một hồi cân nhắc, cậu lịch sự nhẹ nhàng giải thích: “Thực xin lỗi, giường lúc trước của tôi cũng giống với giường hiện tại của cậu , do ngày đầu chuyển đến đây còn chưa quen nên tôi đã đi nhầm chỗ, nhưng tôi không có ý gì khác, cậu không cần lo lắng.”
Lại là không có ý gì khác?
Nói muốn bẻ cong mình không có ý gì khác, hiện tại sáng sớm leo nhầm giường quần áo còn không chỉnh tề cũng không có ý gì khác, vậy rốt cuộc phải như thế nào mới là có ý tứ khác?
Chu Từ Bạch rất không thể chấp nhận được chính mình lại có phản ứng với nam nhân, lực tay nắm mắt cá chân cũng không có giảm, vẻ mặt vẫn là không thân thiện lắm.
Ngoài ra, kiểu hùng biện sao rõng này thực sự không thuyết phục lắm.
Cố Ký Thanh cảm thấy rằng trách nhiệm chính cho vấn đề này nằm ở bản thân cậu, giọng điệu của cậu hiếm khi nghiêm túc: “Cậu thật sự rất hấp dẫn, tôi chính là thích người đồng giới, nhưng tôi thích một người đồng giới lớn tuổi nhẹ nhàng và ổn định hơn, vì vậy cậu không cần phải lo lắng tôi sẽ theo đuổi hoặc quấy rối cậu.”
Cố Ký Thanh có một phẩm chất khiến mọi người dẽ dàng tin cậu, đặc biệt là đôi mắt đen đó đang nhìn mình một cách nghiêm túc và châm chú, nó khiến mọi người cảm thấy những gì cậu nói điều đúng.
Hơn nữa đối với hai người trường thành mà nói, nói như vậy cũng đã nói một cách trực tiếp và rõ ràng rồi.
Nhưng vẻ mặt của Chu Từ Bạch vẫn không khá hơn là bao, như thể hắn không vui lắm sau khi nghe những lời này.
( há há há…vui được mới là lạ á kkkkkk)
Cố Ký Thanh cho rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin vào điều đó, vì vậy để làm cho lời giải thích của mình nghe có vẻ đáng tin hơn, sau một lúc suy nghĩ, cậu ấy nói thêm: “Tôi không thích những nam sinh với ngoại hình quá giống với một con chó lớn*.”
(Câu này tui vẫn không hiểu lắm, ai có ý kiến khác hay hơn chỉ tui với nha ^-^)
Con chó lớn?
Có ý tứ gì?
Chu Từ Bạch còn đang suy nghĩ chuyện khác, nghe đến đây liền hơi nhíu mày.
Cố Ký Thanh nghiêm túc giải thích: “ Bởi vì tôi sợ đau”
Sợ đau?
Có lẽ nào Cố Ký Thanh từ nhỏ đã từng trãi qua bạo lực gia đình nên mới có cái bóng của những người đàn ông quá to con và quá quyền lực?
Chu Từ Bạch nhất thời không hiểu, lông mày cáng nhíu càng sâu hơn.
Sau đó một cơn gió thổi qua, đóng sầm cánh cửa ban công không được đóng chặt, luồng gió lạnh lẽo tràn vào nhà làm bung vạt áo của Cố Ký Thanh, lộ ra vòng eo cực kỳ gầy yếu vốn dĩ như ẩn như hiện, như thể sẽ bị bẻ gãy với một cái nắm tay.
Dây phơi quần áo ngoài ban công cũng rung chuyển dữ dội, chiếc qυầи ɭóŧ nam màu đen vừa mới giặc đêm qua rơi xuống đất cùng với tiếng “Bang” từ cái móc áo.
Cho nên, hắn, Cố Ký Thanh.
Kích cỡ lớn, eo thon.
Thân hình to lớn, sợ đau.
Fuck!
Mười phút sau, có một tiếng sập cửa khác ở phòng 314, tòa nhà số 1 của ký túc xá trường.
“Fuck! Cố Cố, cậu thực sự đã nói như vậy với hắn?”
Trong nhà ăn, Hạ Kiều giơ nĩa, liên tiếp dậm chân, cả người tràn ngập hưng phấn cùng kích động sau khi nghe Cố Ký Thanh kể lại ngọn nguồn vụ việc.
Cố Ký Thanh cuộn mì ý trên đĩa, bình tĩnh trả lời: “Ân, một số chuyện nói thẳng ra thì tốt hơn là nói thẳng ra sự thật còn bịa đặt.”
“Nhưng cậu cũng nói sự thật một cách quá trực tiếp rồi đi” Hạ Kiều nói như vậy, nhưng trong mắt cậu ta lại đầy vẻ bát quái không thể che giấu: “Vậy sau khi cậu nói xong, hắn phản ứng như thế nào á?”
“Không có phản ứng gì, chính là nói đó là cách tốt nhất. Về sau mọi người đều chú ý duy trì khoảng cách, nước sông không phạm nước giếng, làm người xa lạ sống cùng dưới mái nhà là tốt rồi.”
Sau đó bỏ chạy.
Sau khi nghĩ đến những gì cậu nói, khuôn mặt của Chu Từ Bạch lập tức đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, gân xanh trên cổ nổi lên, tùy tiện mắc áo khoác vào lao ra khỏi cửa.
Cố Ký Thanh cảm thấy cậu như thể đang bắt nạt người khác vậy.
Hạ Kiều hừ khẽ một tiếng: “Hiện tại hắn nói như vậy, chờ thêm hai tháng nữa, tôi xem hắn sẽ bị vả mặt không thì biết.”
Cậu ta và Cố Ký Thanh là bạn thân từ hồi học sơ trung, vì vậy cậu ta có một chút tin tưởng mù quáng vào sự quyến rũ của Cố Ký Thanh.
Theo hiểu biết của cậu ta, bất kỳ ai tiếp xúc với Cố Ký Thanh hơn mười ngày, không phân biệt giới tính, người già hay trẻ con, chỉ cần người kia tam quan kiện toàn* , thì không có khả năng không thích Cố Ký Thanh, ngay cả những tên thẳng nam kỳ thị đồng tính cũng không ngoại lệ.
(* Tui hong biết dịch nó sao cho hợp lý nên để nguyên vậy nha.)
Nghĩ đến đây, Hạ Kiều đột nhiên cúi đầu gần hơn, chớp mắt nhìn Cố Ký Thanh: “ Cậu thực sự không có hứng thú gì với Chu Từ Bạch sao?”
“Ân”. Cố Ký Thanh không chút do dự trả lời: “Có chuyện gì sao?”
Nghe câu trả lời ngắn gọn dứt khoát của cậu, Hạ Kiều thất vọng thốt lên một tiếng “Chật” :”Thật đáng tiếc.”
Cố Ký Thanh ngừng cuộn mì ý, nhìn lên cậu ta.
Hạ Kiều vội vàng ra hiệu: “Nhìn đi, chỉ cần thân hình, diện mạo, gia cảnh, cả năm đại học không có scandal, chẳng phải tốt hơn cái thứ chó uốn éo Hạ Sưởng Chi gấp vạn lần sao? Nếu không phải hắn kỳ thị đồng tính, thì quả thực chính là món ngon trên trời của một những tên Gay a, cậu có biết là có biết bao nhiêu tiểu O đang ngày đêm đau lòng vì hắn không? Nếu có thể thu phục được hắn, nhất định sẽ là niềm tự hào của giới Gay ở Thanh Đại a!”
Mà người khiến cho giới Gay Thanh Đại thấy tự hào nghe xong một câu dài này, chỉ cúi đầu, tiếp tục cuộn mì ý, sau đó nhẹ giọng đáp lại tám chữ: “Bẻ cong thẳng nam sẽ bị thiên lôi đánh a”.
“………”
Một khoảng trầm mặt ngắn ngủi.
“Cậu nói đúng.”
“Vẫn là ăn cơm trước đi.” Hạ Kiều nhìn ra Cố Ký Thanh thật sự không có ý tứ gì khác, liền mất hứng nói chuyện phiếm, một bên cúi đầu ăn cơm, một bên đem cái hộp giữ ấm màu hồng nhạt đẩy đến trước mặt Cố Ký Thanh, “Chờ lát nữa tôi còn phải đi về làm cho xong cái bài tập đang phát thảo, một chút cậu giúp tôi đưa cái này cho Thẩm lão đại đi.”
Thẩm lão đại mà Hạ Kiều nói đến là một tiền bối tên Thẩm Chiếu, người đã từng ở bên ngoài Nam Sương.
Ở thời điểm sơ trung, Cố Ký Thanh cùng Hạ Kiều đều là người thanh tú nhưng hơi ốm yếu, trông bọn họ có hơi nữ tính, bọn họ còn từng bị các nam sinh bắt nạt trong một thời gian dài.
Sau này dù biết Cố Ký Thanh và Hạ Kiều đều thích con trai, nhưng một tên thẳng nam như Thẩm Chiếu lại không quan tâm đến, anh vẫn luôn bảo vệ bọn họ.
Sau đó, từ lúc sơ trung lên thẳng cao trung , rồi lần lượt thi vào trường đại học Thanh Đại, mối quan hệ giữa ba người vẫn luôn rất tốt.
Đặc biệt là Hạ Kiều, dính lấy Thẩm Chiếu nhất, cậu ta giúp anh ấy làm cơm và đồ ăn vặt là chuyện thường tình.
Hiếm khi cậu ta không trực tiếp đến đó, tình cờ là cuối tuần, Cố Ký Thanh cũng không có việc gì phải làm nên cũng đông ý giúp.
Khi cậu xách theo chiếc hộp giữ nhiệt tình yêu màu hồng của Hạ Kiều đến cửa sân bóng rỗ, cậu đã nghe thấy tiếng thở hổn hển mệt mỏi của Thẩm Chiếu.
“Không được a, Tiểu Chu, mày chơi kiểu này là chơi với ai vậy? Mỗi một đòn tấn công đều giống như liều mạng. Nếu không nghĩ ngơi một hồi, mạng già của tao cũng mất luôn đó.”
Thẩm Chiếu tuy không thuộc dạng đỉnh cao nhưng cũng cao khoảng 1m8, thể chất và năng lực thể thao của anh ấy chắc chắn không tồi, có thể đem Thẩm Chiếu ép thành như vậy, Cố Ký Thanh liền nghĩ ngay đến một người.
Khi cậu nhìn lên, quả nhiên liền thấy Chu Từ Bạch.
Hẳn là vừa tổ chứ một cuộc tấn công xong. Những người khác trên sân hoặc nằm liệt trên mặt đất, hoặc là ôm chân thở hổn hển. Chỉ có Chu Từ Bạch vẫn đang đập quả bóng xuống phần sân của mình với vẻ mặt vô biểu tình, rồi chờ đến khi di chuyển tới vạch trung tâm, tùy ý vung tay ném bóng.
Ba điểm, một cú ném hoàn hảo.
“Đậu! Chu học trưởng, anh thực sự không phải người mà.” Nam sinh vừa lên tiếng Cố Ký Thanh cũng có quen biết, là một học đệ lúc trước , được gọi là Trần Du Bạch.
Trước đây cậu có ánh tượng là do cậu ta là thành viên trong đợi bóng rỗ của trường, kết quả lúc này cậu ta cũng đang thở hổn hển: “Không phải, học trưởng, phong cách thi đấu của anh hôm nay cũng quá đáng sợ rồi đi, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở chỗ nào vậy? Vậy cũng không thể lấy mạng chúng tôi ra đùa giỡn a.”
Chu Từ Bạch toàn thân có cảm giác bức bối, nhưng còn chưa đến mức giận chó đánh mèo lên người của đội bóng rỗ, thấy mọi người như vậy hắn liền cất quả bóng đi: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, một giờ sau tiếp tục.”
Nói xong, hắn nhặt chiếc khăn bên sân bóng rổ lên để lau mồ hôi.
Vừa quay đầu lại liền thấy một bóng người quen thuộc, tay cầm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, lười biếng nhìn về phía mình.
Chu Từ Bạch sắc mặt lập tức cứng đờ.
Buổi sáng mới vừa nói sẽ giữ khoảng cách, giữa trưa liền đuổi tới sân bóng rổ đưa cơm, Cố Ký Thanh rốt cuộc có nhận biết đúng mực hay không?
Hắn sắc mặt lạnh lùng, vừa định nói, liền nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói vui vẻ: “Cố Cố, sao em lại ở đây?”
Mà tầm mắt của Cố Ký Thanh đã từ trên người hắn dời đi, đối diện với Thẩm Chiếu đang đi nhanh về phía cậu, ở trong mắt Chu Từ Bạch nhìn thấy cậu lộ ra một nụ cười rất dịu dàng: “Đưa cơm đến cho anh a.”
Chu Từ Bạch, người thiếu chút nữa liền đem câu “Tôi không cần người khác tới đưa cơm” nói ra: “ ……”
Sau ba giây, hắn lạnh nhạt xoay người.
Hắn vốn dĩ không cần người khác tới đưa cơm.
Không phải đưa cơm cho hắn, như vậy là tốt nhất.
Nhưng Cố Cố là cái cách gọi gì?
Chu Từ Bạch nghe cái tên xưng hô rõ ràng đầy trìu mến này, cản giác khó chịu lại bị chặn lại một cách khó hiểu, hắn chỉ đơn giản đi nhặt bóng rồi quay trở lại sân.
(Khó chịu là đúng rồi, vì anh ghen ghen mà…. J J J)
Quả bóng rổ nện trên mặt đất liên tục, kèm theo tiếng rổ rung chuyển kịch liệt, tuyên bố hormone cùng thể lực của nam sinh trẻ tuổi không cạn kiệt.
Mồ hôi chảy theo từng đường cong hoàn mỹ, đôi mắt sắc lạnh của người thanh biên cau lại càng thêm hung hãn.
Nếu là người khác, Cố Ký Thanh thường sẽ thuyết phục đối phương nghỉ ngơi, sau đó hỏi đối phương có cần nước hoặc những thứ khác để bổ sung thể thực hay không.
Nhưng hiện tại chỉ mới suy nghĩ một chút, cậu liền gạt suy nghĩ này ngay.
Vì Chu Từ Bạch đã bộc lộ rõ xu hướng kỳ thị đồng tính, cậu nên giữ khoảng cách và không gây ra thêm hiểu lầm hay rắc rối gì cho đối phương nữa.
Vì thế Cố Ký Thanh chỉ theo Thẩm Chiếu chọn một nơi sạch sẽ bên cạnh sân bóng rổ, khoanh chân ngồi xuống.
Khi đang ăn hộp cơm tình yêu do Hạ Kiều làm, Thẩm Chiếu hỏi: “Cố Cố, em đã giải quyết xong chuyện của Hạ Sưởng Chi chưa? Em có cần anh giúp gì không?”
“Không cần đâu, em đổi ký túc xá rồi.” Cố Ký Thanh thản nhiên trả lời, cố ý cho qua.
Nghe vậy, Thẩm Chiếu vẫn đang nhíu mày ngẩng đầu: “Em đổi ký túc xá rồi? Chuyện lớn như vậy sao em không nói với anh? Nhiều đồ vật như vậy em có thể chuyển hết sao? Hơn nữa bạn cùng phòng mới của em thấy không có ai giúp em dọn ký túc xá, cho rằng em không có ai chống lưng liền bắt nạt em thì sao?”
Thẩm Chiếu được gọi là Thẩm lão đại là vì anh là người lớn tuổi nhất trong ba người, cũng là người hay lo lắng nhất.
Cố Ký Thanh cười khẽ một tiếng có chút bất đắc dĩ nói: “Ca, dù sao em cũng là nam nhân trưởng thành, cũng không đến mức như vậy đi.”
“Cái đó có thể giống nhau sao, bộ dạng em lớn lên chính là nhìn giống như là muốn cho người khác bắt nạt a. Lần sau có chuyện gì nhất định phải nói cho anh hoặc là Hạ Kiều.”
Thẩm Chiếu đã bảo vệ Cố Ký Thanh như em trai mình tư khi học sơ trung. Ban đầu về chuyện của Hạ Sưởng Chi, anh vẫn còn nghẹn một bụng tức khi không dậy cho hắn ta mọt bài học, bây giờ nghe tin Cố Ký Thanh bí mật chuyển ký túc xá, bộ dạng liền trở nên nghiêm khắc hơn.
Cố Ký Thanh biết anh ấy lo lắng cho mình, mỉm cười đáp: “Được”
Mà Chu Từ Bạch vừa mới ném một quả bóng vào rổ, xoay người liền nhìn thấy một màn này.
Một người mang dáng vẻ uy nghiêm mà quan tâm của một người đàn ông lớn tuổi, người còn lại cúi đầu ngoan ngoãn cười dịu dàng, ngay cả nốt rồi đỏ tươi ở khóe mắt cũng dịu đi.
Sau đó Chu Từ Bạch mạc danh kỳ hiệu nhớ đến câu mà Cố Ký Thanh đã nói “Tôi thích kiểu người cùng giới tính tình nhẹ nhàng và ổn định hơn.”
Văn nhã, Thẩm Chiếu là học ngành tài chính, lớn lên cũng đẹp trai, mặc vest vào trở nên khá hiền lành.
Ổn định, Chu Từ Bạch không tiếp xúc nhiều với đối phương, nhưng trong ấn tượng anh ta quả thực là một người khá ổn định.
Lớn tuổi hơn……
Chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, so với Cố Ký Thanh thì hơn một tuổi, tính lớn hơn tuổi cái gì chứ.
Mà cái quái gì đang xảy ra với Cố Ký Thanh vậy chứ, làm sao cậu lại có thể cười với mọi người như vậy chứ.
Hôm nay Chu Từ Bạch không biết lửa giận từ đâu đến, bất quá hắn cảm thấy toàn thân khó chịu, chạy nhanh ba bước, đứng lại nhảy lên, lại là một cú đập rổ bạo lực để trúc giận.
Quả bóng rổ tiếp đất, Chu Từ Bạch dẫn bóng trở lại giữa sân.
Việc Cố Ký Thanh thích ai, cười với ai cùng với hắn không có quan hệ.
Dù sao hắn và Cố Ký Thanh cũng đã nói rõ rằng trong tương lai, khoảng cách của hai người họ có thể được giữ càng xa càng tốt, làm một người xa lạ dưới một mái nhà là được.
(Nhớ nói vậy nha anh….sau này đừng có mà đi theo năn nỉ ngta à nha…..kakaka)
Đang nghĩ về điều đó, Chu Từ Bạch chạy nhanh thêm một lần nữa chuẩn bị lấy đà nhảy, thì một câu hỏi đặc biệt đau lòng vang lên từ bên cạnh: “Cố Cố! Là tên khốn nào đã nắm lấy mắt cá chân của em a? Nhìn năm ngón tay này, đều hiện rõ lên rồi!’
Vì thế Chu đội phó, người luôn được biết đến với tài năng thể thao của mình trong đội bóng rổ, đã có một động tác đáng kinh ngạc, “Cạch” một tiếng, liền bị trẹo chân.
Năm phút sau, giọng nói chậm rãi của bác sĩ đội bóng vang lên trong sân vận động: “Bạn cùng phòng của Chu Từ Bạch là ai, có thể bảo bọn họ đến đón cậu ấy không? Tôi phải giải thích một số vấn đề cần phải chú ý.”
Mà người bạn cùng phòng duy nhất của hắn vẫn còn đang ở tại hiện trường nghe thấy vậy liền chậm rãi di chuyển qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tên lưu manh thối tha nắm mắt cá chân: “…..”
Hắn cảm thấy hắn có khả năng mệnh phạm Thái Tuế.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tác giả có lời muốn nói:
Này thì bảo trì khoảng cách nè.
Này thì không gấy thêm phiền toái nè.
Editor có lời muốn nói: Nay tui hong tách ra nữa mà để nguyên một chương, hơn 3k chữ đó trời, ta nói nó mỏi cái lưng gì đâu á. Tui edit cũng mệt lắm á, mà tay edit còn hơi yếu, có gì mọi người đóng góp ý kiến thêm với ủng hộ cho tui nha.
Cảm ơn m.n nhiều nà. Yêu cả nhà :-* :-*