Cố Ký Thanh dáng người không thấp, ước tính cao khoảng 1m8, nhưng lại rất gầy, khi giơ tay lên, tay áo trượt xuống, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết , như thể chỉ cần cậu không chú ý một chút có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Thế là cái hộp sắp lung lây, Chu Từ Bạch chưa kịp suy nghĩ dã nhanh chóng tiến lên hai bước, vượt qua Cố Ký Thanh, giơ tay cầm cái hộp cho cậu.
Hơi thở ấm áp của nam sinh trẻ tuổi vừa vận động xong thoang thoảng mùi cỏ thơm và mùi muối biển đột ngột bao trùm lấy Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh theo bản năng xoay người lại, đuôi tóc xẹt qua chóp mũi của Chu Từ Bạch, như có như không lướt qua khóe môi Chu Từ Bạch.
Nhẹ nhàng thoáng qua một chút, như một ảo ảnh.
Chu Từ Bạch lập tức toàn thân như có điện, cả người nóng đến mức nhanh chóng lùi về phía sau một bước: “Cậu….”
“Làm sao vậy?”
Chu Từ Bạch còn chưa kịp nói xong, Cố Ký Thanh đã nâng mắt lên nhìn hắn, mí mắt khẽ nhếch lên, hiện lên một vòng cung đầy đặn, lộ ra một chút ngây người và vô thức sững sờ.
Những lời nói xấu hổ muốn buộc tội của Chu Từ Bạch lại bí mắc kệt trong cổ họng hắn.
Lại tới nữa.
Lại là ánh mắt kiểu này.
Mỗi khi Cố Ký Thanh nói những lời mập mờ và làm một số hành động mờ ám, cậu sẽ trưng ra cái bộ dạng này, khiến cho Chu Từ Bạch ảo tưởng rằng mọi thứ chỉ là suy nghĩ của bản thân mình quá mức bẩn thỉu.
Cố tình vừa rồi là do hắn chủ động đi tới, Cố Ký Thanh cũng chỉ là phản ứng bình thường theo bản năng, cũng không thể đổ mọi trách nhiệm lên đối phương.
Chu Từ Bạch dù cho có xấu hổ và tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể chịu đựng tại chỗ, nhìn Cố Ký Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhìn nhau một hồi lâu mới nói: “ Cậu lần sau có muốn dọn cái gì thì nói với tôi một tiếng”, liền xoay người “Phanh” một tiếng thật mạnh đóng cửa phòng tắm lại.
Tiếng nước chảy ào ào nhanh chóng truyền đến.
Cố Ký Thanh cảm thấy có chút hơi khó hiểu.
Vì sao người này lại dễ đỏ lỗ tai cũng như dễ kích động như vậy chứ? Có phải là do thân thể hay thần kinh không được tốt lắm? Có cần phải đến bệnh viện kiểm tra một chút không?
Bất quá, chính mình lại tùy tiện nêu ý kiến như vậy có vẻ không được lịch sự cho lắm, vẫn là nên chờ có cơ hội thích hợp hơn đi.
Rốt cuộc hôm này bận rộn trong ngoài cũng đã có chút mệt mỏi.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ hoàn toàn tối đen, trong ký túc xá đã bật lò sưởi ấm, cơn buồn ngủ và mệt mỏi từ trong xương cốt cũng xuất hiện.
Cố Ký Thanh thu dọn mọi thứ, liền thay đồ ngủ rồi lên giường đi ngủ.
Giường của cậu nằm trên ban công bên trái lối vào, bên cạnh chính là Chu Từ Bạch, mà bên cạnh giường của Chu Từ Bạch là công tắc của đèn chùm ký túc xá và máy lọc nước.
Cố Ký Thanh đã ngủ ở vị trí đó trong ký túc xá cũ.
Bởi vì tình tình cậu tốt, việc bậc đèn hay là bưng bê rót nước trước nay cậu chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, hiện tại bỗng nhiên thay đổi giường ngủ, còn có chút không quen.
Trên thực tế, Cố Ký Thanh là một người không thích thay đổi, bởi vì cậu luôn khó thay đổi những thói quen trong quá khứ của mình.
Nhưng cố tình cậu lại luôn gặp phải những trường hợp phải thay đổi.
Cho nên việc thay đổi thói quen cũng đã trở thành thói quen, muốn nhẫn nhịn cũng không khó.
Ánh đèn đường hắt vào qua khe hở trên rèm cửa, cả căn phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Cố Ký Thanh đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù cậu là người rất dễ dàng tiến vào giấc ngủ, nhìn qua như ốm yếu và buồn bã, nhưng trên thực tế cậu luôn ngủ rất sâu.
Chỉ là gặp rất nhiều giấc mơ vào ban đêm, cậu không thể thoát ra mà cứ lập đi lập lại trong mơ, khi tỉnh dậy thường phải ngây ngốc suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra được mình là ai, lúc này là khi nào và đang ở đâu.
Mà những việc diễn ra trong giấc mơ là những chuyện cũ phiền phức không hề mới.
Khi Cố Ký Thanh tỉnh lại một lần nữa bàng hoàng, cậu chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc.
Cậu hơi nhíu mày ngồi dậy, suy nghĩ một hồi nhưng dường như vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy máy sưởi quá nóng, vì vậy theo bản năng cởϊ qυầи dài, sau đó khép hờ mắt, sờ soạng ra xuống giường.
Sau đó, cậu lấy một cốc nước lạnh, ừng ực ừng ực uống hết rồi đặt chiếc cốc lại trên bàn, leo lên thang trèo lên giường, chỉ thấy mình không với tới chăn bông.
Chăn bông đã biến đi đâu.
Cậu quỳ trên ga trải giường, đôi mắt đờ đã muốn sờ mép chăn, nhưng mắt cá chân đột nhiên bị tóm lấy, cảm giác nóng bỏng ngay lập tức quấn lấy mắt cá chân cậu, dùng sức mà siết chặt.
Cố Ký Thanh sững sờ, ai đang bắt lấy mắt cá chân của cậu a.
Cậu lơ đãng giương mắt lên, sau đó liền đối diện với ánh mắt đồng dạng ngơ ngác không hiểu gì của Chu Từ Bạch.
Cố Ký Thanh chớp chớp đôi mi ngây dại.
Đầu ngón tay Chu Từ Bạch lấp tức siết chặt một lần nữa trong vô thức.
Người trước mắt đang quỳ trên giường, thân trên xộc xệch mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, eo hơi chùng xuống, lộ ra bờ mông với đường cong đầy đặng, đôi chân trắng như tuyết đầy chói mắt do ánh sáng hắt ra từ cửa sổ.
Đâu đâu cũng lộ ra một hương vị quyến rũ câu dẫn người khác a.
Lại cố tình cậu chỉ ngây người ra nhìn hắn bằng đôi mắt trong sáng lại đầy quyến rũ, như thể cậu không biết mình đã làm gì sai.
Cảm xúc trên tay giồng hệt như trong tưởng tượng, mảnh mai mỏng manh, chỉ cần cầm nhẹ là có thể không chế được, giống như một lớp sứ mỏng manh, khiến cho người ta không nhịn được muốn phá hủy nó.
Chiếc chăn bông lụa mỏng cũng phồng lên hình vòng cung rõ ràng trong buổi sáng sớm mùa đông rực rỡ ánh đèn.
Vào lúc đó, trong đầu Chu Từ Bạch chỉ còn lại có một câu nói.
Điều thứ tư: Giả vờ mời đối phương một cách vô tình để kí©ɧ ŧɧí©ɧ dụng vọng của đối phương.
Nếu chỉ là hiểu lầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ cúi người trước mặt hắn, vô tình lau tóc lộ ra cái cổ của cậu, là có ý tốt giúp hắn nhặt qυầи ɭóŧ, môi hôn lên trán chỉ là ngẫu nhiên, vậy bây giờ cái người quần áo không chỉnh tề chủ động xuất hiện ở trên giường hắn còn có thể giải thích như thế nào?
Chu Từ Bạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đỏ mặt, nhéo chặt cổ chân của Cố Ký Thanh, nặn ra một câu gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Cố Ký Thanh, tôi không có hứng thú với đàn ông.”