“Nhưng lần này thì khác!”
Giọng của Lộ Bình cao hơn một quãng tám, “Lần này Cố Ký Thanh! Là một sát thủ thẳng nam Cố Ký Thanh!”
Chu Từ Bạch vẫn thờ ơ như cũ.
Lộ Bình nóng nảy: “Vậy thì cậu biết Hạ Sưởng Chi của khoa Toán học đi? Là thành viên trong đội bóng rổ của khoa Lý học?”
“Có biết, làm sao vậy.”
Chu Từ Bạch tiện tay mở cánh cửa.
Lộ Bình vội vàng nói: “Anh ta chính là ví dụ sống sờ sờ! Vốn dĩ trước đây anh ta đã có bạn gái, cũng sắp đính hôn, nhưng vì ở chung ký túc xá với Cố Ký Thanh hơn một năm, chính là bị bẻ cong, hiện tai thì đã chia tay, quầy cũng ra*, khoảng thời gian trước còn ở trước mặt mọi người thổ lộ với Cố Ký Thanh nhưng lại bị từ chối! Mày nói xem anh ta có thảm không cơ chứ!”
( * tui không rõ nghĩa lắm, nên tui xin phép để nguyện trạng nha, ai có ý kiến gì thì đống góp cho tui với nha )
Lộ Bình lửa giận hừng hừng khí thế kể lại, bởi vì sợ không thể khiến cho Chu Từ Bạch coi trọng đề cao cảnh giác.
Vẻ mặt Chu Từ Bạch chỉ lạnh nhạt: “Cũng không thê thảm gì nhiều.”
Lộ Bình: “?! Như vậy mà còn chưa đủ thảm?!”
“Là một người đã có bạn gái, không biết quản thúc tình cảm của chính mình, là về tự làm tự chịu.” Chu Từ Bạch từ trước đến nay khinh thường loại người này nhất, đối với tình cảm không thể một lòng một dạ đến già chính là đàn ông tối.
Lộ Bình lại nhịn không được biện hộ giùm cho Hạ Sưởng Chi, nói: “Cái này cũng không thể nói như vậy được, cái loại cảm tình này vốn dĩ không phải là chuyện chính mình có thể khống chế được, hơn nữa Cố Ký Thanh lớn lên xinh đẹp như vậy, còn ở chung một ký túc xá với nhau, mỗi ngày cuối đầu không thấy ngẩng đầu thấy, lại tác động vài lần, cầm lòng không được cũng là chuyện thực bình thường nha!”
“Người có bạn gái rồi còn có thể bị bẻ cong, thấy thế nào cũng đều không bình thường.” Chu Từ Bạch không hề bị thuyết phục.
Lộ Bình quả thực bị cái tên thẳng nam Chu Từ Bạch làm cho sợ chết khϊếp: “Mày đừng có mà không tin! Ngay bữa tiệc mừng tân sinh viên, lúc đó mày không có đi nên không thấy Cố Ký Thanh lên sân khấu biểu diễn, quả thực đẹp như tiên vậy. tao là một thẳng nam chính hiệu nhìn thấy trái tim đều bang bang nhảy lên, người có bạn gái như Hạ Sưởng Chi điều có thể gục ngã trước cậu ta, một thằng thẳng nam ngay thơ không biết đề phòng trước như mày có khi nào bị cậu ta ăn luôn cũng không biết không?”
Lộ Bình trước tiếp đưa ra ba ví dụ liên tiếp.
Chu Từ Bạch mặt vẫn vô biểu tình như cũ.
Ngày hôm nay, đầu tiên hắn bị một học đệ không quen không biết thổ lộ, sau đó lại chính tai nghe thấy có người nói muốn bẻ cong chính mình, hiện tại còn bị Lộ Bình lãi nhãi không chịu để yên, tâm tình khó tránh khỏi có chút không vui.
Hơn nữa hắn không kỳ thị đồng tính, nhưng mà lại cực kỳ bài xích đối với đồng tính có bất luận ý đồ cùng hắn tiếp xúc, thậm chí chỉ cần suy nghĩ một chút liền khống chế không được sinh ra chán ghét cùng phản cảm.
Cho nên hắn cảm thấy Lộ Bình lo lắng là chuyện dư thừa.
Lại nói một đứa con trai có thể đẹp giống như tiên được sao.
Chu Từ Bạch nhớ lại cái liếc mắt nhìn một cái chính mình lúc ở trạm xe buýt, tuy rằng không thể nhìn thấy được mặt của đối phương, nhưng trong ấn tượng của hắn trừ bỏ dáng người thon dài mảnh khảnh một chút, làn da trắng quá mức chút, ngón tay thon dài đẹp chút, cằm tinh xảo một chút, giọng nói lười biếng nhẹ nhàng, không hề có chỗ nào đặc biệt, căn bản không có khoa trương giống như Lộ Bình đã nói a.
(Cưng à, cái gì cũng đẹp một chút lại không có chỗ nào chê mà cưng kêu là cũng không có gì đặc biệt, coi chừng nghiệp quật đỡ không nỗi nha (^-^))
Vì thế hắn dừng lại ở trước cửa phòng ký túc xá, móc chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa, lãnh đạm nói: “Yên tâm, tao thẳng tắp, bẻ không cong được, cũng không cảm thấy cậu ta có gì…..” đẹp.
Chu Từ Bạch nói còn chưa dứt lời thì đã dừng lại.
Khoảnh khắc cửa phòng được mở ra, một bộ đồ thể thao trắng dài đến mắt cá chân quen thuộc đang treo sau cánh cửa rơi xuống đất.
Cửa phòng tắm cũng vừa lúc bị đẩy ra, người con trai thân hình gầy gò đi ra từ bên trong, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thoáng thấm hơi nước dáng sát vào người, xương quai xanh thẳng tấp càng hiện ra rõ ràng.
Vạt áo lại trống không, hoàn toàn giấu đi phần eo, đôi chân nhỏ dài lộ ra bên ngoài mảnh khảnh không chút dư thừa, hơn nữa còn có mắt cá chân quá gầy, cả người nhìn qua trông vô cùng gầy gò.
Cứ như thể chỉ cần duỗi tay ra là có thể hoàn toàn khống chế cậu ấy, rồi để lại những vết đỏ kéo dài trên làn da nhợt nhạt yếu ớt đó.
Mà khi đối phương ngước mắt lên nhìn hắn, đúng lúc có giọt nước chảy từ mái tóc lên trán cậu rồi đọng lại trên đầu lông mi, làm ướt cả mặt mày, mà nổi bật nhất là nồi ruồi chu sa đỏ tươi nơi khóe mắt, trong sáng như ánh trăng lạnh lẽo.
Mọi thứ hoàn toàn trùng khớp với khung cảnh trong trí nhớ của Chu Từ Bạch.
Đến nỗi não hắn giống như đột nhiên va phải đá ngầm, vỡ tan trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại từng đợt sóng dâng trào trong lòng ngực, gió cuốn gào thét, trống đánh dồn dập.
Mãi cho đến khi Lộ Bình ở đầu dây bên kia hét lên: “Mày đang ở đâu?” Chu Từ Bạch mới tỉnh táo lại.
Sau đó ngay lập tức hắn nhận ra lúc nãy mình vừa suy nghĩ gì, đầu óc hắn như muốn nổ tung tất cả các nhà máy sản xuất pháo hoa ở Bắc Kinh.
Hắn chỉ kịp đóng sầm cửa lại một cái “Rầm” theo bản năng rồi nắm chặt tay nắm cửa, cảm thấy lỗ tai nóng rang, nhịp tim cũng đập điên cuồng, trong đầu suy nghĩ.
“Quả nhiên cũng không quá đẹp”