“Xin lỗi, tôi không thích con trai, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích con trai.”
Khi Cố Ký Thanh nghe thấy những lời này, cậu nhấc máy nghe điện thoại, đẩy hành lý đi tới nhà ga phía trước rồi mới dừng lại.
Buổi tối đầu mùa Đông Bắc Kinh xám xịt, ngay chỗ ngoặc những cành cây chết khô trong góc sân trường không còn sức sống, nam sinh nói chuyện liền đứng ngay góc tường loang lỗ quang ảnh.
Hắn rất cao, có tỷ lệ cân đối hoàn hảo, hắn chỉ tùy ý đứng chỗ đó những áp lực do chiều cao 1m9 của hắn mang lại cũng đủ mạnh.
Xương người cũng rất hung hãn, mũi cao cùng lông mày rậm, mí mắt nặng nè nhấn thành một đường hẹp, viền mắt híp lại hơi nhếch lên, có một loại kiêu ngạo lạnh đạm thưa thớt.
Thật đúng là ngoại hình đỉnh cấp của Top.
Giọng nói cũng trầm thấp dễ nghe.
Chỉ tiếc là lời nói ra quá mức vô tình.
Người con trai tỏ tình với hắn có một đôi mắt đỏ hoe nhìn qua có chút đáng thương.
Cố Ký Thanh không có thói quen theo dõi chuyện riêng tư của người khác, vì thế vô tình liếc mắt nhìn một cái cậu liền thu hồi tầm mắt, tiếp tực chờ xe buýt của trường đến khu Bắc.
Mà người ở đầu dây bên kia đang lo lắng hỏi: “Tiểu Cố, cậu thật sự muốn đổi ký túc xá sao? Còn anh Hạ Sưởng Chi thì sao? Anh ấy khi về nhất định sẽ phát điên mất.”
Đối phương sốt ruột lo lắng bộc lộ rõ ra bên ngoài.
Cố Ký Thanh uể oải, nhẹ nhàng đáp: “Lục ca, tôi nói rồi, tôi cùng anh ấy không có quan hệ gì hết.”
“Như thế nào là không có quan hệ?”. Người nói chuyện tưởng như là chỉ trích, lại không nỡ chỉ trích, chỉ có thể vội vàng khuyên nhủ, “Một năm nay anh ấy ở ký túc xá của chúng ta đối xử tốt với cậu, nếu không phải vì cậu, anh ấy đã không chia tay bạn gái, càng không thể đột nhiên xuất quỹ, cho dù cậu không thích anh ấy, ít nhất cũng nên cho anh ấy một cơ hội chứ, có đúng hay không?”
Ngụ ý là chính cậu đã bẻ cong Hạ Sưởng Chi, thì cậu nên có trách nhiệm với anh ấy.
Kể từ khi từ chối Hạ Sưởng Chi, Cố Ký Thanh đã nghe những lời chỉ trích này không biết bao nhiêu lần.
Cậu không muốn đưa ra những lời giải thích không cần thiết nữa, câu trả lời chỉ là một tiếng thì thầm chậm rãi không liên quan: “Lục ca, chuyện anh Hạ Sưởng Chi thích tôi, không có nghĩa là tôi cũng thích anh ấy, cũng không thể vì anh ấy đột nhiên
“thay đổi” xu hướng giới tính mà phải phụ trách.”
Giọng cậu được bao bọc bởi sự lười biếng và mềm mại mà giọng điệu nhẹ nhàng của miền Nam quen thuộc, không ác ý cũng không thờ ơ, lại càng hiện ra một loại càng thêm ôn nhu mà lạnh nhạt.
Đối phương tức khác nóng nảy nói: “Nhưng nếu cậu chuyển đi rồi thì thế nào? Anh Hạ Sưởng Chi có nên tìm cậu hay không? Cậu có biết lần này cậu chuyển đến ký túc xá của ai không?”.
Cố Ký Thanh không lên tiếng.
Cậu chỉ biết khi đi nộp đơn xin đổi ký túc xá, văn phòng sinh viên nói với cậu chỉ có một giường còn trống cho tất cả các khối lớp, cậu không có quyền lựa chọn nên cũng không hỏi gì thêm.
Vì dù sao thì cậu cũng chắc chắn sẽ dọn ra ngoài ở.
Người bên kia đầu dây lại không nghĩ vậy, giọng điệu của anh ta như thể anh ta đã tìm được vũ khí thuyết phục mạnh mẽ nào đó: “Tôi mới vừa cố ý đi hỏi, đó là ký túc xá của Chu Từ Bạch , cậu định sẽ làm thế nào nếu thật sự chuyển qua đó?”.
Cố Ký Thanh vẫn không nói gì. Cậu đã nghe đến cái tên đó, nhưng cậu không hiểu biết gì về hắn, cho nên không biết đối phương vì sao lại nhắc tới cái tên này.
Cũng may bên kia đã nhanh chóng lên tiếng trả lời: “Chu Từ Bạch là người kỳ thị đồng tính! Là cái loại kỳ thị đồng tính đó! Nếu như chuyển tới đó, nhất định sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì. Nếu như ở lại, ít nhất Hạ Sưởng sẽ không bắt nạt cậu đúng không?”
Tạm dừng ngắn ngủi.
Cố Ký Thanh cuối đầu nhẹ cong môi.
Nguyên lai là ở đây a.
Có vẻ như cuộc trò chuyện này không cần thiết và thật vô nghĩa để tiếp tục.
Ngay khi xe buýt của trường đang từ từ đến gần, cậu chỉ lười biếng cười một cách ôn nhu: “Không sao đâu Lục ca, dù sao điều tôi giỏi nhất là bẻ cong thẳng nam mà, người đó là Chu Từ Bạch thì cũng không tệ, đúng không?”
Nói xong bên kia rõ ràng nghẹn lại.
Cố Ký Thanh hài lòng cúp điện thoại.
Khi cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc đυ.ng phải người nam sinh lúc nãy.
Đối phương có lẽ là nghe được cậu nói cái gì, nhướng mi liếc mắt nhìn cậu một cái, lạnh đạm nhìn cậu rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người rời đi hướng sân bóng rổ.
Chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại mang theo sự khinh bỉ cùng ghê tởm không thể che giấu.
Như thể cậu đã nói gì đắc tội tới hắn vậy.
Cố Ký Thanh có chút không thể giải thích, nhưng cũng không quá để ý, tùy ý thu hồi tầm mắt, vừa đúng lúc chiếc xe buýt chạy tới dừng lại ngay trước mặt cậu.
Bóng người phản chiếu qua kính cửa sổ được bọc trong bộ đồ thể thao màu tráng dài đến mắt cá chân, đội mũ trùm đầu dày cộm, gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm thon gọn, trắng nõn, nhưng vẫn rất thu hút, hấp dẫn ánh mắt của các cô gái trên xe cứ nhìn về phía cậu.
Cố Ký Thanh ấn vành mũ xuống, xách hành lý lên xe.
Cậu từ trước tới nay là người luôn sợ những kẻ gây rối.
Nếu không phải ở lại ký túc xá lúc trước sẽ gặp nhiều phiền toái hơn thì cậu đã không chọn thay đổi ký túc xá vào đầu mùa đông.
Cũng may là cậu may mắn, học kỳ này có người của khoa kiến trúc đi nước ngoài, còn trống một giường, đơn xin chuyển ký túc xá của cậu nhanh chóng được duyệt, mới tránh được nhiều rắc rối.
Đối với chuyện kỳ thị đồng tính của bạn cùng phòng mới…
Dù sao học kỳ hai năm hai kết thúc, có thể xin rút khỏi ký túc xá, bây giờ tới lúc đó chỉ còn chưa đầy hai tháng, nên cố gắn tránh gây phiền phức cho đối phương liền tốt thôi.
Cố Ký Thanh dã chuẩn bị tâm lý sẵn sàn cho việc mình không được chào đón ở đây.
Nhưng những việc như trong dự đoán lại không có phát sinh.
“Cậu dọn đến nhanh quá, tôi còn chưa kịp thông báo để họ chuẩn bị. Cuối tuần này bọn họ đều đi ra ngoài chơi hết rồi. Nhưng mấy người trong phòng này đều là những người tốt, khi họ trở về cậu làm quen một chút với bọn họ là không có vấn đề gì rồi.”
Dì ở ký túc xá có vẻ bận nên nhanh chóng rời đi sau khi giải thích vài câu.
Cố Ký Thanh bị bỏ lại một mình đánh giá phòng ký túc xá không có bóng người.
Điều kiện ký túc xá của Đại học Thanh Đại nổi tiếng là tốt, cách bài trí của ký túc xá mới giống hệt như ký túc xá trước đây.
Một phòng có bốn người ở, trên là giường ngủ dưới là bàn học, bước vào cửa là có một phòng tắm riêng biệt nằm bên cửa trái, ban công đối diện với cửa ra vào, giữa hai gian giường ngủ còn có một phòng khách nhỏ.
Diện tích không tính là nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ các loại quần áo, giày thể thao, đồ lót, áo khoát, máy tính xách tay chất tràn đầy cái bàn.
Chuyện tốt duy nhất là chiếc giường bên trái của phòng tắm, nơi quần áo và sách vở chưa kịp dọn dẹp, chỉ có một chai xịt thể thao trên bàn.
Không còn nhìn ra chiếc giường ngủ nữa, vừa lúc bên cạnh nó đối diện với ban công chất đầy các đồ vật linh tinh, nhìn qua rất khó để dọn dẹp.
Cố Ký Thanh đặt hành lý xuống, đeo găng tay định dọn đồ trước, nhưng vừa dọn một thùng mỳ gói ra, một đống khay sơn đã qua sử dụng từ trên kệ đập xuống.
Bộ đồ thể thao màu trắng và lan da lộ ra bên ngoài của cậu ngay lập tức bị bắn đầy vết sơn loang lỗ đầy màu sắc.
Cố Ký Thanh lại như không có cảm giác gì, cuối người xuống nhặt một tờ giấy vẽ bị rơi xuống.
Chỉ mới vẽ một bên mắt, đuôi mắt như hoa sen, đuôi mắt thanh mãnh được trang điểm bằng nốt ruồi đỏ, vừa sáng lại vừa quyến rũ.
Đa số sinh viên khoa kiến trúc đều biết vẽ, nhìn rất giống thật, nhưng nét vẽ hơi trống rống, tựa như bản thân họa sĩ cũng không miêu tả được dáng vẻ cụ thể trong lòng, hình dạng và thần thái có chút mơ hồ.
Không phải là một tác phầm xuất sắc.
Cố Ký Thanh tùy ý đặt nó lại chỗ cũ, chỉ đơn giản dọn dẹp dưới mặt đất một chút, sau đó cởϊ áσ khoát ra treo nó sau cửa rồi bước vào phòng tắm.
Ngay lúc cánh cửa phòng tắm đóng lại, di động nằm trong túi áo khoát hiện lên một tin nhắn.
[Hạ Kiều] :Cái quái gì vậy! Cố Cố! Có người thế mà lại nói cậu muốn bẻ cong Chu Tử Bạch ?!
“Fuck! Chu Từ Bạch ! Có người nói rằng Cố Ký Thanh sẽ bẻ cong mày kìa!”
Chu Từ Bạch bước ra khỏi sân bóng rổ, vừa bước xuống cầu thang để về ký túc xá thì Lộ Bình gọi điện thoại tới, còn đính kèm theo một tấm ảnh chụp màn hình với dòng chữ đen trên nền trắng.
[Tường tường! Tuyệt! Tin tức trọng đại chấn động thế kỷ! Chúng tôi ở trạm xe buýt khu nam trường học chính tai nghe được Cố Ký Thanh nói muốn bẻ cong Chu Từ Bạch ! Còn thật sự nói trước mặt Chu Từ Bạch ! Mẹ nó thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!!!!]
Trạm xe buýt phía nam trường học?
Chu Từ Bạch nhớ đến chuyện gì đó, nhăn mày lại.
Lộ Bình ở đầu dây bên kia sợ hãi tới nổi nói năng lộn xộn: “Lão tứ, làm sao bây giờ a!!! Không phải chờ tôi cùng Trần Kỷ từ Anaya, cậu đã bị bẻ cong rồi đi?!”
Nói cái gì vậy chứ. Chu Cẩn Ngôn càng cau mày sâu hơn: “Tình huống của tao như thế nào mày đâu phải là không biết a!”