Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Bữa trưa vẫn cực kỳ đơn giản.
Một bát cháo loãng, nửa bát canh củ mài cẩu kỷ táo đỏ, một đĩa măng xanh xào hoa huệ, một đĩa đậu hũ chưng nước hoa hồng. Đều là những món ăn cực kỳ thanh nhã đẹp mắt, nhưng tất cả đều mộc mạc vô vị, hắn đành phải chấp nhận ăn. Trên mặt Tiêu Yển vẫn tỏ ra bình thản, đi thay đồ rửa tay dùng bữa như trước, cho dù là ai cũng không thể nhận ra hắn vừa gặp được một chuyện thần bí như vậy.
Vu Yêu nhìn Tiêu Yển chậm rãi làm mọi việc. Mặc dù lễ tiết khác với đất nước của y, nhưng hiển nhiên những động tác của hắn đều rất ưu nhã cao quý, nghiêm túc đoan trang.
Một đám người hầu mặc áo bào tím đi lên vây quanh, hoặc khom người hoặc quỳ lạy hầu hạ. Ai nấy đều mở miệng nói "Hoàng Thượng", giọng nói lanh lảnh, ngũ quan thanh tú. Vu Yêu hơi suy nghĩ, lại quan sát tỉ mỉ liền biết đây là hoạn quan. Y sống đã lâu, lại xuất thân quý tộc, đương nhiên cũng từng gặp một vài người quý tộc hoặc giáo hội thích nuôi dưỡng thiến nô và thiến linh(*) ở trong nhà, không nghĩ tới thế giới kỳ quái này cũng có.
Linh ở đây kiểu như đào kép
Thiếu niên này chỉ ăn cơm trưa thôi mà cũng có mười mấy người hầu đứng ở bên cạnh. Bọn họ nâng những hộp cơm được bọc bởi vải thêu màu vàng, bày biện từng món một. Dụng cụ ăn uống cũng vô cùng lộng lẫy trang nhã, ngà voi, sứ trắng, ngọc, vàng, bạc vân vân đều được xếp ở trên bàn.
Xuyên qua cửa sổ, y có thể nhìn thấy một đám người hầu nối đuôi nhau, bọn họ cầm dù vàng che hộp cơm đi xuyên qua vườn, mép dù treo đầy chuông vàng. Y đoán có lẽ là để xua đuổi chim chóc hoặc là ruồi muỗi trên đường, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng hiển nhiên đây là một loại đặc quyền và quy chế mà chỉ có người tôn quý nào đó mới được hưởng.
Dưới bàn cơm có người chuyên cầm đũa bạc ăn từng món một. Chắc là đang ăn thử, kiểm tra xem trong đồ ăn có độc hay không.
Trong điện có những cái bình phong to lớn lộng lẫy to, bên trên bình phong là những mảnh pha lê và vỏ sò lộng lẫy.
Trên bậc thềm dưới bình phong có nhạc sư đang tấu nhạc, nghe giống như là một loại nhạc cụ có dây nào đó. Lần đầu tiên y được nghe kiểu nhạc này, nó du dương trong trẻo, hoàn toàn khác với thánh nhạc của quốc gia Vu Yêu. Bọn họ cũng sẽ tấu nhạc trong bữa ăn, nhưng bình thường đều dùng trong yến hội.
Đây là sự phô trương mà quý tộc mới có, xem ra thiếu niên tên là Tiêu Yển này có địa vị không thấp trong đất nước của hắn.
Nhưng... Y rất khó hiểu, nếu đã có thân phận cao quý như vậy, vì sao đồ ăn lại tầm thường đến thế?
Y nhìn những đĩa thức ăn được bày biện tùy tiện kia, thực sự quá mức đơn giản, hơn nữa toàn là món chay. Khó trách y thấy thiếu niên này lúc nói chuyện luôn luôn cúi đầu, dáng vẻ yếu ớt, đi đường cũng chậm chạp. Tuy có vẻ thong dong ưu nhã, đoan nghiêm trang trọng, nhưng hiển nhiên cũng thiếu đi sức sống, yếu đuối vô lực.
Ừm, lúc trước ở đất nước y đúng là có quý tộc tôn sùng vẻ đẹp văn nhược này, nhưng... ở đây có vẻ không giống.
Là kiêng kị tông giáo gì sao? Vu Yêu suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không đặt câu hỏi mà chỉ lẳng lặng quan sát làm quen với thế giới này.
Rất nhanh Tiêu Yển đã ăn xong cơm trưa, đám nội thị nối đuôi nhau vào thu dọn, bên ngoài lại có người báo: "Thái hậu nương nương giá lâm!"
Tiêu Yển có chuyện trong lòng, giờ phút này khó tránh khỏi mất kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn không thể hiện ra, chỉ cung cung kính kính đứng lên nghênh đón Thái hậu.
Vu Yêu cảm giác được sự không kiên nhẫn trong lòng thiếu niên vẫn luôn bình tĩnh này cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ yên lặng quan sát người đến.
Ở trong mắt Cửu Diệu, nữ nử ăn mặc hoa lệ chậm rãi bước xuống cái kiệu khảm bảo thạch trong một đám nô bộc thị vệ chen chúc, hiển nhiên cũng là người có thân phận cao quý.
Người tới chính là Tôn thái hậu, bà ta cũng chỉ khoảng ba mươi, da trắng như ngọc, mặt giống như đĩa bạc, mi mảnh mắt dài, mặt mày hiền hòa, giữa trán có điểm một nốt ruồi chu sa nhàn nhạt. Chỉ vì cái nốt ruồi giữa lông mày này mà bà ta vẫn luôn được tán dương là có tướng Bồ Tát.
Tôn thái hậu là người nhã nhặn, luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, chưa bao giờ dễ dàng tức giận. Bởi vì ở góa trong cung nên trên người thường mặc đồ có hoa văn cây kim ngân trên tuyết, bên hông đeo chuỗi ngọc dương chi, cổ tay có vòng pháp châu, bên tóc mai là trâm hoa sen rũ xuống. Vẻ mặt bà ta luôn luôn ôn hòa, điềm tĩnh ưu nhã, càng khiến người ta cảm thấy bà ta có lòng dạ từ bi. Việc vẫn luôn ở trong cung cũng rất hay được tán thưởng. Nhân duyên của bà ta rất tốt, cho dù là người hoang đường như Tiên đế cũng rất tôn trọng vị Hoàng hậu này.
Tôn thái hậu vừa đến đã sai người đỡ Tiêu Yển đang hành lễ lễ, lại kéo tay của hắn đi thẳng vào bên trong ngồi trên giường quý phi, để Tiêu Yển ngồi ở bên cạnh, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, lúc trước ai gia nghe nói Hoàng Thượng không khỏe, trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng hôm đó lại phải tụng Phật tám mươi mốt ngày, một ngày cũng không được thiếu, đành phải lệnh cho Cung cô cô tới thăm Hoàng Thượng một chút. Đến khi niệm xong kinh Phật, ai gia mới tranh thủ thời gian đến xem sức khỏe của Hoàng Thượng như thế nào rồi."
Cung cô cô bên cạnh Tôn thái hậu cười nói: "Thái hậu nương nương còn không để ý đến việc ăn trưa, trong lòng chỉ nhớ đến Hoàng Thượng, mới tụng kinh xong đã đến đây ngay."
Tiêu Yển nói: "Nhi thần chỉ bị cảm ho khan thôi, Giang thái y đã nhìn qua, nói không có vấn đề gì, mong mẫu hậu cứ yên tâm. Mẫu hậu thiên kim quý thể, tự mình tới thăm nhi thần, trong lòng nhi thần vô cùng cảm động, thẹn thùng bất an. Không khí ở đây không tốt, không dám giữ mẫu hậu lại lâu để tránh bị nhiễm bệnh. Mong mẫu hậu giữ gìn sức khỏe, không cần lo lắng cho nhi thần ảnh hưởng đến tinh thần."
Tôn thái hậu nhẹ nhàng đáp lời, lại hỏi hắn vài câu như có mệt hay không, còn sai người bưng thuốc đến tự nhìn Tiêu Yển uống. Tiếp theo lại gọi đám nội thị bên cạnh Tiêu Yển đến hỏi từng người về sinh hoạt thường ngày của Hoàng Thượng. Có ngủ ngon không, có hay đổ mồ hôi không, có hay trở mình không, ăn uống như thế nào.
Mãi đến khi hỏi qua một khắc đồng hồ mới lại vỗ vỗ tay Tiêu Yển: "Ai gia thấy Hoàng Thượng vẫn còn mệt mỏi, cũng không quấy rầy ngươi nữa. Nhưng mà tuy đang dưỡng bệnh, dùng cơm xong vẫn cần hoạt động giải sầu một chút, đừng ở trong phòng nằm trên giường mãi, tham ngủ lười vận động cũng ảnh hưởng đến nguyên khí, không phải là đạo dưỡng sinh."
Tiêu Yển vội vàng đứng đấy đáp: "Nhi thần đang muốn đi Mai Sơn hít thở không khí, yên tĩnh một chút. Lâm đại học sĩ giao cho nhi thần vài đề bài, hôm nay ta ngồi trong thư phòng nghĩ đến trưa cũng không ra. Bây giờ mẫu hậu nói, nhi thần nghĩ có lẽ nên ra ngoài giải sầu một chút, chưa biết chừng có thể nghĩ ra thì sao."
Tôn thái hậu cười nói: "Đúng thế, lúc trước Tiên đế cũng thế, có chuyện lớn triều chính gì không quyết định được cũng thích ở một mình. Hà Thường An đâu? Đã nghe thấy chưa? Nếu Hoàng Thượng đã muốn yên tĩnh, các ngươi cũng đừng quá nhiễu Hoàng Thượng. Ai gia thấy thỉnh thoảng Hoàng Thượng mắc bệnh chính là vì suốt ngày ở trong phòng mãi đấy."
Hà Thường An là nội thị tổng quản của Tử Vi Cung, vội vàng khom người đáp: "Tiểu nhân cẩn tuân ý chỉ của Thái hậu nương nương."
Lúc này Tôn thái hậu mới chậm rãi đứng lên đi ra ngoài, váy áo màu trắng bạc đắt đỏ chuyển động như sóng nước, dưới tà váy là đôi giày hoa sen trắng, dáng đi cũng rất nhã nhặn.
Tiêu Yển đứng dưới mái hiên, đưa mắt nhìn bà ta đi xa mới nhẹ nhàng thở ra.
"Bà ta không phải mẫu thân ngươi sao?" Giọng nói của Vu Yêu bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
Tiêu Yển bị y bỗng nhiên đặt câu hỏi làm cho giật nảy mình, nhìn xung quanh mới phát hiện hóa ra đám hạ nhân đều đang đứng dưới thềm khom người tiễn Tôn thái hậu. Bên cạnh hắn cũng không có ai. Hắn lấy lại bình tĩnh, trên mặt vẫn không có chút rung động nào: "Không phải mẹ đẻ, ta được nhận làm con thừa tự." Hắn nghĩ một hồi lại bổ sung: "Cha mẹ đẻ của ta vẫn còn khoẻ mạnh, đang ở đất phiên. Bởi vì Tiên đế... chính là Hoàng đế đời trước, lúc qua đời không có con cái kế thừa ngai vàng, bởi vậy mới chọn lấy ta từ trong nhánh tôn thất gần nhất làm con trên danh nghĩa của Tiên đế và Thái hậu. Khi đó ta mới năm tuổi, bây giờ ta phải gọi cha mẹ đẻ của ta là bá phụ, bá mẫu."
Vu Yêu đã hiểu, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhìn thất bảo bộ liễn kia chậm rãi đi xa trong đám người chen chúc. Tiêu Yển mới phấn chấn dặn dò nội thị: "Trẫm muốn đi Mai Sơn ngắm mai."