Yêu Của Trẫm

Chương 2: Một Yêu

Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Tiêu Yển yên lặng nhìn nó một hồi, chẳng biết tại sao cái đầu lâu kia lại xoay tròn trên mặt đất một hồi, bỗng nhiên nổ tung thành vô số bông tuyết tinh mịn, sau đó bay lả tả biến mất trong không khí, chỉ để lại một ít sương lạnh dưới mặt đất.

Tiêu Yển lại nhìn một lúc nữa mới tới gần cái rương kia, nhìn thấy bên trong có một ít châu báu, đồ trang sức, bội kiếm khảm bảo thạch cổ xưa và một ít vàng thỏi. Không biết là chỗ ẩn nấp và tài vật bảo vệ bản thân mà Hoàng đế thế hệ nào để lại cho mình đây.

Hắn thò tay vào tùy tiện lựa chọn, nhìn thấy bên trong một sợi dây chuyền với kiểu dáng rất khác lạ liền cầm lên xem. Chỉ thấy dây chuyền kia xuyên qua một cái hộp nhỏ hình như làm bằng vàng, mặt ngoài khắc đầy ký tự kỳ quái, bên mép là hoa văn tường vi vòng quanh. Toàn bộ đường vân trên dây chuyền đều không giống của Trung Nguyên, giống kiểu dáng của Tây Vực hơn.

Hắn cầm ra đặt ở trong tay nhìn một lát, lại mở cái hộp vàng ra, liền thấy bên trong khảm một viên đá quý màu xanh lam. Viên bảo thạch này vô cùng u ám, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra là lam bảo thạch.

Hắn hiếu kỳ vuốt ve, chợt nghe thấy một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này vừa lạnh vừa dài, giống như vang lên ngay sau tai hắn vậy. Hắn hơi kinh hãi, quay đầu nhìn một chút.

Cuối cùng giọng nói kia lại vang lên: "Vì sao ngươi không sợ?"

Tiêu Yển khẽ giật mình: "Ngươi là ai?" Giọng nói kia mát lạnh như băng, chắc là của một nam tử thanh niên. Lúc nói chuyện mang theo nhịp điệu rất kỳ quái, giống như không khí cũng hơi chấn động. Nó lạnh lùng, thận trọng, nhưng lại êm tai, khiến người ta chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ của chủ nhân nó.

Giọng nói kia lại vang lên, mang theo một vẻ kiêu ngạo: "Ta chính là Vu Yêu Vương Helios, ta chính là kẻ bất tử, người vĩnh sinh."

Tiêu Yển quay đầu tìm kiếm khắp nơi bên trong mật thất.

Giọng nói kia trầm mặc một hồi, có chút bất đắc dĩ: "Đừng tìm nữa, ở trong bảo thạch trên tay ngươi ấy." Đây là Hồn Hạp của y, tất cả Vu Yêu đều muốn dùng trăm phương ngàn kế để giấu đi mệnh môn yếu ớt nhất, bây giờ bị thiếu niên này nắm ở trong tay, lúc nào cũng có thể cắt đứt sự bất diệt và sinh mệnh dài dằng dặc của y. Nhưng chẳng biết tại sao, y cũng không cảm thấy lo lắng, thậm chí có chờ mong bị phá hủy.

Tiêu Yển cúi đầu, ánh mắt rơi vào bảo thạch màu lam kia, trong nháy mắt liền nhớ tới yêu ma quỷ quái mình mới đọc được ở "Tử Bất Ngữ" hôm nay, liền thấp giọng hỏi y: "Vu Yêu Vương... Là quỷ hồn sao? Hay là tinh quái gì?"

Giọng nói kia trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: "Nhìn ngươi chưa qua mười một mười hai tuổi, sao gặp quỷ lại không sợ?"

Tiêu Yển há to miệng, một lát sau mới thấp giọng nói: "Bình thường không ai đi giúp ta cả..." Ở trong thâm cung tĩnh mịch, có thể có quỷ làm bạn cũng tốt, hơn nữa... Thật ra pháp thuật kia rất đẹp mắt... Hắn không muốn nói cho đối phương biết từ nhỏ hắn đã không thể thể hiện cảm xúc, chậm chạp ấp úng, cha mẹ đẻ đều không thích hắn, hắn nghe được mẫu thân từng lặng lẽ nói với phụ vương: "Đứa nhỏ này trời sinh lạnh nhạt... lòng dạ sắt đá."

Có lẽ đúng là hắn không giống với người bình thường lắm đi.

Giọng nói kia lại trầm mặc, Tiêu Yển cầm bảo thạch một lúc, thấy mãi mà y không lên tiếng mới thấp giọng nói: "Heli... Ta nên gọi ngài như thế nào đây?" Cái tên này hơi lạ, hắn vụng về bắt chước tiếng vừa mới nghe được.

"Helios, đây là ngôn ngữ ở quê hương ta, ý là con trai thái dương, con trai ánh sáng."

Nói đến những từ ngữ nóng bỏng long trọng như mặt trời, ánh sáng mà giọng nói kia vẫn lạnh như băng. Helios cũng không giải thích thêm về ý nghĩa cái tên của mình, mà tiếp tục nói: "Ngôn ngữ của các ngươi khác với chúng ta, bây giờ ta dùng thần ngữ thuật, ngươi mới có thể nghe hiểu, ngươi cứ tùy tiện gọi ta theo ngôn ngữ của các ngươi là được."

Tiêu Yển nghe giọng nói trầm thấp lạnh nhạt cứ như không có hứng nói nhiều của y, nhưng hắn lại có chút lưu luyến không rời, thấp giọng nói: "Mặt trời sao... Mặt trời mọc có ánh nắng (diệu - 曜), trong số dương(*) 9 là cao nhất, ta sẽ tôn xưng ngài là Cửu Diệu, được không?"

(*) Số này là số âm và dương trong dịch kinh gì đó. Tui không rành cái này lắm ai biết bảo nha:3

Helios cũng không thèm để ý: "Tùy tiện."

Tiêu Yển thấp giọng nói: "Cửu Diệu đại nhân, trẫm... Ta tên là Tiêu Yển, xin hỏi ngài có thể hiện hình không?" Hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của giọng nói dễ nghe đó trông như thế nào.

Vu Yêu Vương cảm nhận được cảm xúc của thiếu niên này truyền đến sự chờ đợi vui vẻ nhỏ bé. Y chần chừ, một lát sau mới nói: "Không thể, ta bị sức mạnh pháp tắc ảnh hưởng trong thời không hỗn loạn, bây giờ gần như không có năng lượng. Ở thế giới của các ngươi gần như không có nguyên tố ma pháp, ta đã ngủ say rất lâu, bây giờ trời đông giá rét lại ở chỗ cực âm này mới miễn cưỡng ngưng tụ chút năng lượng tỉnh lại, vốn dĩ..."

Vốn muốn dùng chút năng lượng cuối cùng này để tạo huyễn trận, hóa ra một cái đầu lâu để dọa đứa nhỏ này, thuận tiện thu lấy một chút năng lượng sợ hãi, lại tiếp tục tiến vào giấc ngủ say, hoặc là nhân cơ hội ra ngoài thế giới nhìn xem.

Sợ hãi, lo nghĩ, ưu sầu, phẫn nộ... đều có thể làm y lớn mạnh. Không ngờ thiếu niên này còn nhỏ mà lại rất to gan. Trên khuôn mặt nhỏ không hề có vẻ sợ hãi, đôi môi mỏng khẽ nhếch, từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn như hồ băng trong tuyết, bình tĩnh lạnh nhạt.

Nhưng đối với Vu Yêu Vương giỏi bắt giữ cảm xúc mà nói, sau khi y báo tên, chút vui vẻ trong lòng thiếu niên kia giống như nắng ấm trên hồ băng. Mặc dù thiếu nhiệt độ, nhưng lại tươi sáng quá mức.

Vốn dĩ y cũng là người có tính tình lạnh lùng kiêu ngạo. Đất nước Tử Linh có mười hai chủ quân, y chính là người đứng đầu trong đó, tồn tại như bán thần. Bây giờ lại lưu lạc đến mức muốn dọa một đứa bé để ăn chút cảm xúc hắc ám cũng không thành công. Vốn dĩ y còn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng giờ phút này cảm nhận được tâm trạng vui vẻ quý trọng của đối phương, chẳng biết tại sao cảm xúc hậm hực bi quan chán đời kia đã được hòa tan đi chút. Y nói: "Ngươi đeo dây chuyền này lên, có thể đưa ta đến chỗ mọi người. Ta lấy các cảm xúc như sợ hãi, mềm yếu, ghen ghét, phẫn nộ làm thức ăn, hút được càng nhiều thì sẽ càng mạnh."

Tiêu Yển cẩn thận từng li từng tí đeo dây chuyền kia ở trên cổ mình, lại giấu cái hộp vàng vào trong cổ áo, cứ như là đang dán một viên đá lạnh lẽo lên trên ngực vậy. Nhưng hắn cũng không cảm thấy sao cả, chỉ thản nhiên nhìn đống báu vật vàng thỏi trong rương. Cuối cùng không hề động vào mà chỉ khép rương lại, cầm nến trên bàn đá lên chậm rãi đi ra khỏi mật đạo, thấp giọng nói chuyện với y: "Như vậy, ta biết một chỗ, ta sẽ dẫn ngài đi, nhưng mà còn phải chờ một lát nữa."

Hắn đóng kín giá sách lại, lại kiểm tra một lần đảm bảo sẽ không bị ai mở ra mới thấp giọng nói tiếp: "Làm phiền ngài chờ một chút, lát nữa có người ta không tiện nói chuyện."

Vu Yêu cũng không ngại, chỉ ừm.

Tiêu Yển lại lần lượt căn dặn, cảm thấy đã lâu rồi chưa được nói nhiều như thế. Hắn đã quên mất cơn đói khát trong bụng, chỉ cầm lấy "Tử Bất Ngữ" bị rơi ở một bên lên đặt về chỗ cũ, lại chậm rãi đi vào ghế trong thư phòng. Trong lúc ngẩn ngơ hắn chỉ cảm thấy chút lạnh buốt này giống một hòn than nóng bỏng trên l*иg ngực. Thiếu niên mẫu đơn kia sau khi say hiện ra nguyên hình, bạn thân đồng môn tốt đã từng ngủ chung với hắn ta sẽ đối xử với hắn ta như thế nào.

Hắn đã không quan tâm nữa. Hắn cố chịu đựng không đưa tay sờ chỗ nóng bỏng trên ngực, trong lòng suy nghĩ, đây là Yêu của trẫm, trẫm cũng có.

Một Yêu.