Xuyên Đến Tây Du: Đường Tăng Cũng Quyến Rũ

Chương 4: Bị đuổi ra khỏi cửa

"Gì đây? Ngươi còn muốn đi vào? Ngươi đi đâu? Ngươi không biết ngươi không được phép ra ngoài sao? Sư phụ vì đi tìm ngươi, bị yêu quái gϊếŧ rồi, ngươi còn mặt mũi quay lại? Cút đi cho ta, tương lai đây không còn là nơi ở của ngươi nữa, cút càng xa càng tốt" một sư tỷ hồng hồng mắt nói.

Cái gì? Sư phụ bị gϊếŧ bởi yêu quái? Nhắc đến sư phụ, có lẽ bà là người duy nhất trong ni cô viện này không đánh đập hay mắng mỏ nàng, còn rất quan tâm đến nàng. Sư phụ pháp danh là Nguyên Thanh, là một nữ tu già.

Mặc dù sư phụ ngày nào cũng chỉ ngồi thiền, tụng kinh, lễ Phật, không tiếp xúc nhiều với nàng, nhưng những lần tiếp xúc, bà đều quan tâm đến nàng và dạy nàng thành tâm thờ Phật. Lúc nàng rời khỏi Tịnh xá vừa rồi, đã xảy ra chuyện như vậy?

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, không bao lâu nữa là giữa trưa, cùng lắm nàng chỉ rời đi một hai giờ, chỉ mới một lát thôi vậy mà...

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta mới rời đi chưa được bao lâu... Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?" Nàng cau mày hỏi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Một sư tỷ khác tức giận nói: "Còn không phải vì biết ngươi chạy ra ngoài, sư phụ lo lắng cho ngươi nên mới chạy ra ngoài tìm! Ngươi không biết ngươi là đồ sao chổi sẽ thu hút yêu quái à? Ở đây được bảo vệ bởi Phật ấn, yêu quái không thể vào được. Đó là lý do tại sao ngươi phải ở trong viện và không được ra ngoài. Ngươi đã bỏ qua lời khuyên, còn hại chết sư phụ. Ngươi biết chúng ta đã chịu bao nhiêu rắc rối khi giữ ngươi lại à, ngươi sao lại còn không biết ơn?"

Nàng sửng sốt, trí nhớ của chủ nhân thân thể này mà nàng được thừa hưởng quá ít, nàng hoàn toàn không biết chuyện này, hóa ra thân thể này không chỉ có tên giống Đường Tăng, mà còn có thể chất có thể thu hút quái vật?

"Nhìn gì mà nhìn? Ngươi bây giờ đi đi, tự mà lo cho mình, ngươi sống hay chết cũng không có liên quan tới chúng ta, ngươi hại chết sư phụ, chúng ta cả đời này cũng không tha thứ cho ngươi! Ngươi đừng mơ được bước vào đây một lần nữa."

Nhìn thấy các sư tỷ đóng cửa, những bông cúc dại trên tay rơi vãi khắp mặt đất, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn muốn gặp lại sư phụ của nàng, dù chỉ là một cái liếc mắt, để tạm biệt và báo đáp lòng tốt của bà trong nửa tháng qua.

Đường Manh biết nàng muốn báo ơn cũng vô dụng, bây giờ, nàng thậm chí còn không vào được cửa.

Đứng trước cổng hồi lâu, nàng quay người đi xuống núi, nàng luôn muốn rời khỏi đây, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Dưới tàng cây xa xa, nam tử áo vàng đi ra khỏi tượng Phật, nhìn bộ dáng Đường Manh, khóe miệng nở nụ cười, bên cạnh hắn là một ni cô mặc tang phục.

Ni cô nịnh nọt nói: "Lão Phật gia, đệ tử đã làm như lời ngài nói. Lão bà tử đó thật sự đi ra ngoài ngay khi nghe tin Giang Lưu Nhi đã đi ra ngoài, đúng là muốn tìm chết. Giang Lưu Nhi này là một tai họa, cuối cùng nàng ta cũng bị đuổi đi."

Người mặc áo vàng sờ sờ khuôn mặt của ni cô nói: "Ta cũng là suy nghĩ cho Tịnh xá của các ngươi, nếu Giang Lưu Nhi này không rời đi, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị yêu quái bắt đi, hy sinh nàng ta, và cứu tất cả các ngươi, là cách tốt nhất."

Một nam một nữ nhìn nhau cười, trong mắt mơ hồ mang theo trêu trọc.

Đường Manh chịu đựng cái bụng đói cồn cào của mình, đi xuống núi, nàng muốn đến một nơi đông người càng sớm càng tốt, các sư tỷ nói rằng thân thể này có thể chất dễ thu hút yêu quái, nếu nàng không nhanh trốn ở nơi đông người, nàng có thể gặp phải yêu quái.