Xuyên Đến Tây Du: Đường Tăng Cũng Quyến Rũ

Chương 3: Gặp phải yêu quái trong rừng

Đường Manh có thể ở đây an tĩnh quét sân? Không dễ dàng gì mới được đi ra ngoài, nàng hồn nhiên đi loanh quanh, trời còn sớm, buổi trưa vẫn chưa tới mà.

Trên núi có rất nhiều hoa cúc dại, nàng hái cả buổi, không kể sương ướt làm ướt áo. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng sột soạt, nàng lần theo tiếng động và tìm thấy một con thỏ xám. Con thỏ xám nhỏ đang ăn gì đó thì đột nhiên cảm thấy có người đến gần, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi lập tức bỏ chạy.

Đường Manh sờ mũi đuổi theo, định bắt con thỏ về để làm một bữa, nàng bữa no bữa đói thì cũng thôi đi, còn phải ăn chay trường, cứ đà này nàng chả còn gì ngoài da và xương.

Đang rượt đuổi theo, đột nhiên con thỏ giống như đυ.ng phải cái gì, trực tiếp bị bật trở lại, ngã xuống đất. Đường Manh trợn to hai mắt, nàng lặng lẽ đi tới, vươn tay muốn sờ thử khoảng không trước mặt. Bàn tay cô thế mà chạm vào một kết giới lạnh lẽo, đồng thời, một 'bức tường' trong suốt màu đỏ hiện ra trước mặt cô.

Từ chỗ mà tay cô chạm vào, 'bức tường' bắt đầu biến mất từng chút một, nàng ôm con thỏ đang choáng váng bước vào cho đến khi có một khoảng trống mà một người có thể vượt qua.

Loại cảnh tượng này khiến nàng cảm thấy quá mới lạ, khiến nàng có tinh thần phiêu lưu, cho nên cho dù trong lòng bất an, nàng vẫn muốn tìm hiểu.

Dẹp hết sạch cỏ trước mặt, núp sau gốc cây và nhìn về phía trước, nàng mở to mắt nhìn, bất giác run lên. Bởi vì cách đó không xa có một người mặc đồ đỏ đang ngồi dưới tán cây, trên người áo đỏ có vết máu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương. Người đàn ông mặc đồ đỏ vốn dĩ nhắm mắt, nhưng khi nghe thấy cử động của nàng, hắn ta đột nhiên mở mắt ra nhìn nàng chằm chằm, đồng tử đỏ bừng, răng nanh lộ ra.

Yêu quái? Làm thế nào mà vận khí của nàng lại tốt như vậy? Có vẻ như những tỷ tỷ đã bắt nạt nàng đã ngăn cản nàng đi chơi, là vì điều đó tốt cho nàng...

Tên yêu quái nhìn nàng trong vài giây và dường như nghĩ rằng nàng không gây ra mối đe dọa nào đối với hắn ta, răng nanh rút lại, con ngươi cũng chuyển lại thành màu hổ phách.

Đường Manh nuốt nước miếng nói: "Ngươi... Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây?" Vốn dĩ nàng sợ hãi khi yêu quái cảnh giác với nàng, nhưng thấy hắn không có ý định làm nàng bị thương, lá gan của nàng cũng to lên không ít.

Mặc dù trên mặt người đàn ông áo đỏ vẫn còn vết máu, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tao nhã vô song của hắn ta. Mái tóc đen nhánh thản nhiên xõa tung sau lưng, đường nét khuôn mặt rõ ràng và thâm trầm, như được tạc bởi thần, đôi mắt thâm sâu âm u, như thể cả thế giới đều không ở trong mắt hắn. Sống mũi cao cùng đôi môi mỏng mím chặt lộ ra vẻ kiêu ngạo bất phàm, cả người toát ra khí chất đế vương chấn động thiên hạ.

Người đàn ông thậm chí còn không nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Trước khi ở đây sân si, cút đi." Đường Manh nhất thời không nói nên lời, yêu quái đều xấu tính như vậy sao? Hay là hắn ta sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình?

Nàng suy nghĩ một lúc, rồi bước đến, đặt con thỏ xám trên tay xuống không xa trước mặt hắn: "Ta sợ ngươi khó kiếm được đồ ăn. Ta đưa con thỏ này cho ngươi. Có thú dữ vào ban đêm, nên cẩn thận." Nàng rời đi mà không quay đầu lại. Tên yêu quái hiển nhiên không thích người khác tiếp xúc với mình, hơn nữa nàng cũng không muốn tự chuốc vạ vào thân.

Nàng quay trở lại Tịnh xá với một bó hoa cúc dại, nhưng thấy có rất nhiều người đang đứng ở cổng nhìn cô. Là bởi vì nàng bị phát hiện không ở đây quét cầu thang, nên lại muốn gây chuyện với nàng? Muốn tìm phiền phức thì cứ tìm phiền phức, dù sao cũng không có vấn đề gì, những người này chỉ thích chơi với nàng mà thôi.