Xuyên Nhanh: Chỉ Ngủ Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 37: Hút Tinh Khí Người

Trầm Niệm ôm lấy mục đích thí nghiệm, kéo Trầm Kình Thương hồ nháo cả một đêm.

Thành công làm cho Tấn Nhân Đế kế vị ba năm, lần đầu tiên lâm triều trễ.

Bên trong điện Thái Hòa, nhóm hạ thần đang chờ bán tán sôi nổi, một nửa là thảo luận về vụ án sứ thần bị sát hại làm khϊếp sợ cả Kinh thành những ngày gần đây, một nửa là bàn bạc cân nhắc về chuyện hòa thân.

Chờ cho sau khi Trầm Kình Thương với sắc mặt tái nhợt ngồi lên ngai vàng, Lễ Bộ thượng thư mới bước ra khỏi hàng đầu tiên.

"Hoàng thượng, lần mừng thọ ngoại tộc này, sứ thần Cao Mật lại bị gϊếŧ ở dịch quán, chuyện này có gì đó rất kỳ lạ! Nếu không xử lý cẩn thận, sợ là Cao Mật sẽ coi đó là lý do công kích chúng ta!"

Thai Giam Tôn Phương bước ra khỏi hàng, cũng phụ hoạ nói theo: "Đúng vậy, chân trước Cao Mật đến đất nước của chúng ta để cầu thân, sau lưng lại bị ám sát, bên ngoài còn có tin đồn..."

"Hử?" Trầm Kình Thương cuối cùng cũng mở miệng, chống đầu nhìn vị quan đang nói ở phía dưới: "Nghe đồn cái gì?"

Tôn Phương không biết tại sao, cảm thấy ánh mắt hôm nay của Thánh thượng đặc biệt sắc bén, nhưng vẫn vững vàng đáp: "Nghe đồn là công chúa An Ninh bất mãn với lời hỏi cưới của Cao Mật, sai khiến... Sai khiến thị vệ môn hạ âm thầm.... Âm thầm sát hại Tát Huy."

"À!"

Trầm Kình Thương cười lạnh một tiếng: "Hộ vệ bên cạnh An Ninh đều là do trẫm sắp xếp. Thế nào, ý của Tôn đại nhân chính là trẫm hạ lệnh gϊếŧ người?"

"Thần tuyệt đối không có ý này!!" Tôn Phương vội vàng quỳ xuống cáo tội: "Chẳng qua lời đồn đại đã trở nên ầm ĩ, truyền đi khắp nơi trong Kinh thành."

"Là do gần đây trẫm quá nhân từ sao?"

Trầm Kình Thương lạnh mặt: "Nếu quản Kinh thành không tốt, Kinh Triệu Doãn cũng không cần làm nữa, cách chức điều tra đi."

Kinh Triệu Doãn vốn đang bàng quan mà run rẩy quỳ xuống, chúng thần lại nghe thấy Thánh Thượng nói tiếp, không khỏi cảm thấy ớn lạnh sau gáy: "Chuyện riêng tư ở trong cung, tại sao lại có thể lọt ra khỏi tường cung được? À, trẫm thấy là xem ra có người không vừa ý mấy cái thứ gì đặt trên cổ quá nặng rồi..."

"Thiếu Doãn tạm thời thay thế chức của Kinh Triệu Doãn, trước ngày mai phải điều tra cho rõ ngọn nguồn, bắt hết tất cả những kẻ truyền bá tin đồn này, hỏi cho ra kẻ chủ mưu đứng phía sau."

"Nếu còn muốn khua môi múa mép nữa, lập tức cắt lưỡi bọn họ."

Chúng thần lại run lên.

Kinh Triệu Doãn vội vàng bước ra khỏi hàng: "Tuân lệnh Hoàng thượng."

"La Phong." Trầm Kình Thương lại gọi Hình Bộ thị lang: "Đã ba ngày rồi, ngươi có bắt được hung thủ sát hại sứ thần chưa?"

Một nam tử uy nghiêm và khí thế hùng tráng bước ra khỏi hàng: "Bẩm Thánh thượng, thần cùng Đại Lý Tự đã thu thập đủ manh mối, nhưng đây là chuyện trọng đại, cần phải do Thánh thượng quyết định."

Khóe miệng của Trầm Kình Thương nhếch lên.

Cuối cùng thì cũng có chuyện hài lòng rồi.

"Nói cho mọi người nghe đi."

"Tuân lệnh."

*

"Này, các ngươi có nghe nói gì không, cái tên sứ thần Cao Mật là do công chúa An Ninh sai người gϊếŧ đó. Chậc chậc, ngươi nói xem tại sao lòng dạ của nữ nhân này lại độc ác giống rắn độc như vậy, cùng lắm người khác chỉ là muốn thay Thái Tử của mình hỏi cưới nàng ta, vậy mà lại gặp phải tai ương bất hạnh như thế!"

Trong một quán trà ở Kinh thành, một tên nam tử trẻ tuổi lấm la lấm lét ngồi buôn chuyện với mấy người cùng bàn: "Còn nói cái gì mà không gả chồng, nói trắng ra chính là không muốn hòa thân, không ra sức an ủi cho bá tánh chúng ta hả!"

"Chà! Tin tức này của ngươi đã là mấy ngày trước rồi, quá lạc hậu đi!"

Một người ngồi cùng bàn khác đập hạt dưa, hứ một cái, che miệng nhỏ giọng nói: "Thật ra chuyện này không liên quan đến công chúa An Ninh, là do người của Cú Lệ hãm hại."

"!" Tên nam nhân lấm la lấm lét kia giật mình, nghi ngờ hỏi: "Tin tức này ngươi lấy ở đâu ra vậy? Không tin được đâu! E rằng là tự tạo ra đó!"

Người nọ vỗ bàn một cái: "Tam tỷ phu của dì hai của phu nhân của tỷ tỷ ta là người trông ngựa ở nhà Lễ Bộ thượng thư! Tận tai nghe thấy Lễ Bộ thượng thư nói với người hầu ở sau cửa! Còn có thể có giả sao!"

"Này... Ai ya, Cú Lệ kia quả thật quá nham hiểm!"

Một người khác với bộ dáng thư sinh phân tích nói: "Trách không được, trách không được! Đây đúng thật là một hòn đá ném trúng hai chim, đã có thể phòng ngừa Đại Tấn chúng ta và Cao Mật, còn có thể loại bỏ một yêu thần quan trọng của địch quốc."

"Rất đúng rất đúng!"

"Công chúa An Ninh cũng thật đáng thương, bị bôi nhọ như thế."

"Đúng vậy đúng vậy, ngày ấy chính mắt ta nhìn thấy thị vệ trong phủ của nàng đưa công tử Vinh Quốc công trở về, còn yên lành đưa Vinh Quốc công trở lại làm nam sủng ở hậu viện!"

"Trước đó công chúa An Ninh được Thánh nhân chiều hư, có điều tuổi của nàng còn nhỏ, biết sai thì có thể sửa, cũng không quá muộn!"

"Đúng rồi, nếu ta có con gái xinh đẹp như vậy, ta cũng sẽ mặc nó làm gì cũng được!"

"Haha! Ngươi nằm mơ đi!"

"Cút cút cút!"

Tên lấm la lấm két kia nhìn thấy mọi người bàn tán càng ngày càng đi lệch, liền đảo mắt một cái, lập tức đứng dậy định lẻn đi.

Không ngờ hắn còn chưa kịp đẩy ghế ra, lập tức đυ.ng phải một bức tường người.

Một bộ áo giáp lạnh lẽo áp vào mặt hắn: "Đại Lý Tự phá án. Bắt người!"

....

Trầm Niệm được bá tánh bàn luận biết sai còn có thể sửa, lúc này đang nằm nhoài ở trong tẩm cung của Trầm Kình Thương, nhắm mắt tu dưỡng tinh thần.

Nhìn vào bên trong linh đài, giờ phút này đây từng luồng ánh sáng màu tím lóe lên trong hư không, mà ngay giữa hư không, linh đài như chín cái đuôi xoay quanh tạo thành không ngừng quay vòng. Nhìn kỹ lại, chín cái đuôi kia giống như bị bẻ gãy, vô cùng yếu ớt, dựa vào sợi tơ màu tím kia mà miễn cưỡng hợp lại cùng nhau.

Không đủ.

Vẫn chưa đủ.

Trầm Niệm mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Trầm Kình Thương ngồi ở trước giường đã hơi gầy đi, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm nàng.

Nàng ngồi dậy hôn nam nhân một cái, đợi cho đến khi mυ'ŧ sạch sẽ hết nước bọt trong miệng của hắn mới buông người kia ra.

"Muội có biết hiện tại muội giống cái gì không?"

Trầm Kình Thương bế người kia lên, đặt trên người.

"Giống cái gì?"

Trầm Niệm được Long khí bao vây mà lười biếng, quyến rũ như tơ.

"Giống như yêu tinh hút hồn, hút tinh khí người."

Trầm Niệm giương mắt đào hoa: "Vậy huynh cho ta hút sao?"

"Cho."

Trầm Kình Thương cười nhẹ, lại lần nữa ngậm lấy môi hồng căng mọng của nàng vào trong miệng.

Muội muốn hút bao nhiêu, lập tức cho muội bấy nhiêu.