Cái gì có được hay không?
Ở đâu có được hay không?
Trầm Kình Thương ngạc nhiên chớp mắt một cái, sau đó phản ứng lại.
Hắn nghiến răng nghiến lợi đè người kia xuống giường: "Muốn bị chơi đến như vậy à?"
Trầm Niệm cũng không phản bác, tay trượt xuống dưới háng của nam nhân: "Đúng rồi… Nếu huynh không làm được… Ta sẽ đi tìm người khác."
"Đừng hòng!"
Trầm Kình Thương một hơi ngăn cái miệng nhỏ phiền phức kia lại, từng bước từng bước rút sợi dây đai trên thắt lưng ra: "Trước khi trẫm chết, đừng có mơ tưởng!"
Nam nhân hôn rất mãnh liệt và bất an, càng quét trong miệng của Trầm Niệm, đảo qua lại trên răng lưỡi của nàng, mυ'ŧ lấy nước bọt trong miệng nàng.
"A..."
Trầm Niệm ngoan ngoãn hé miệng, tiếp nhận sự chiếm đoạt của nam nhân, một tay linh hoạt chui vào trong qυầи ɭóŧ của hắn, nắm chặt lấy cự vật khổng lồ đã hơi cương cứng.
"Vậy thì huynh… Hừ hừ… Sống lâu hơn một chút."
Ít nhất, sống cho đến khi ta làm xong chuyện ở đây nha, đại ma vương.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cự long thô to, bàn tay không nhẹ không nặng mà xoa ấn hai viên thịt nặng trình trịch, chẳng được bao lâu, cự vật thô cứng liền vênh váo tự đắc mà lấp đầy lòng bàn tay, ở trong tay nàng còn hơi co giật.
Trầm Niệm dùng đầu lưỡi đánh vào chiếc lưỡi to lớn của nam nhân, Trầm Kình Thương mới luyến tiếc buông môi.
Nàng đẩy Trầm Kình Thương trở lại trên giường, ngồi quỳ xuống giữa hai chân của hắn, cúi eo xuống.
Những sợi tóc đen nhánh từ trên vai trượt xuống, rơi lên đùi của Trầm Kình Thương, giống hệt như từng sợi lông chim, nhẹ nhàng gãi gãi da thịt của hắn, làm cho hắn ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
"A Niệm, muội không cần… Hừ..."
Trầm Kình Thương nhìn thấy người này mở to miệng đỏ ra giống hệt như một đóa hoa mẫu đơn thơm ngát, trong lòng chấn động, câu từ chối còn chưa kịp thốt ra, kɧoáı ©ảʍ ấm áp bao bọc khắp côn ŧᏂịŧ truyền đến tận xương tủy, làm cho hắn hít hà một hơi.
Từ góc độ này nhìn xuống, hàng mi mảnh mai của thiếu nữ khẽ run lên, sống mũi hơi thấm mồ hôi, đôi môi anh đào hồng hào giờ phút này đây bị côn ŧᏂịŧ của hắn làm cho căng thành hình tròn, hai má phồng lên, làn tóc đen nhánh bồng bềnh uốn lượn, giống hệt như một chú thỏ con đang chạy nhảy, vừa mềm mại lại còn ngoan ngoãn đáng yêu.
Thảm Niệm thè đầu lưỡi ra vẽ lại những lằn vân bên ngoài côn ŧᏂịŧ của nam nhân, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trên đỉnh, cảm nhận mùi vị Long khí lạc đường ở trong miệng của mình, phân tâm mà tự hỏi làm sao để cho Trầm Kình Thương sống lâu hơn một chút.
Sinh lực của hắn đã bị Nguyên Dương khóa chặt, sau khi giao hoan cùng với nàng, Nguyên Dương đã phá bỏ, sinh lực cũng trôi đi, theo lý thuyết thì chỉ cần không động dục, ít nhất còn có thể kéo dài đến một hai năm.
Nhưng mà Trầm Niệm cũng hiểu được, ngăn không bằng ít.
Trầm Kình Thương ở hạ giới, nhưng "nó" ở thượng giới lại duỗi tay, dù cho có năng lực cũng sẽ bị Thiên Đạo cắt đứt hơn phân nửa, nếu không nó cũng sẽ không dùng biện pháp giao dịch, mượn tay của người khác để đổi lấy thứ mà mình muốn.
Nếu Nguyên Dương có thể khóa chặt sinh lực của hắn, vậy thì tại sao những thứ khác lại không được cơ chứ?
Bây giờ tinh lực của nàng đã được Long khí chữa trị khoảng hai đến ba phần trên mười, nếu phần mộ ngưng tụ hơn một chút, nàng liền có thể sử dụng bí pháp Thiên Hồ, nuôi dưỡng cơ thể của nam nhân.
Muốn cùng, trước tiên phải lấy.
Cái giá lớn như vậy, trước hết là nàng cần hấp thụ đủ Long khí, hồi phục chính bản thân mình.
"Trầm Kình Thương…"
Trầm Niệm phun vật cứng ngậm trong miệng ra, liếc mắt đào hoa nhìn về phía nam nhân ở trên đỉnh đầu, liễm diễm đa tình.
"Huynh tin ta không?"
Trầm Kình Thương nâng gò má mềm mại của thiếu nữ lên.
"Ta không tin muội..."
Bởi vì… Ta cũng không biết rốt cuộc muội là ai.
Mặt mày Trầm Niệm lạnh lùng, nhưng sau khi nghe được câu nói tiếp theo nửa thì ngạc nhiên, nửa thì hóa thành gió xuân nhiều lần.
"Nhưng ta có thể trao sinh mệnh ta cho muội."
"Muội muốn như thế nào thì liền như thế ấy."
Bởi vì… Ta thích muội.
Khóe môi Trầm Niệm nhếch lên: "Trầm Kình Thương, huynh là nam nhân kỳ lạ nhất mà ta từng gặp."
"Ồ, là sao?"
Trầm Kình Thương cúi đầu, bao lấy môi của nữ nhân, nhẹ nhàng nỉ non: "Muội là nữ nhân mà ta thấy thú vị nhất."
"Cho nên huynh xem, chúng ta thật xứng đôi."