Quang Âm Chi Ngoại

Chương 46: Bách đại sư (2)

Tiểu đội Lôi Đình xuất hiện, khiến cho hàng người xếp ở đó, cũng đều nhao nhao cảm nhận được sự nghiêm túc trên người bọn họ, thấy được Lôi đội đang hôn mê, những người xếp hàng bên ngoài lều lang trung, những người phía trước lanh lợi lập tức nhượng ra vị trí.

Tiểu đội Lôi Đình được mọi người nhường, rất nhanh liền là cái thứ nhất bước vào bên trong lều trại. Lều vải rất lớn, nồng đậm mùi thuốc, bên trong ngoại trừ một chút hộ vệ mặc thϊếp giáp, còn có một thập hoang giả thần sắc co quắp đang được xem bệnh.

Vì xem bệnh kia, là một lão giả gầy còm, lão ăn mặc một cái trường bào màu xám bình thường nhưng được tẩy vô cùng sạch sẽ, trên mặt rải rác nếp nhăn, nhưng có thể thấy hai mắt lại cực kỳ có thần, ẩn chứa cơ trí, như ngôi sao vậy, dường như liếc mắt có thể xem thấu nhân tâm.

Bên cạnh hai bên trái phải của lão giả, phân biệt ngồi một nam một nữ, nam là một thiếu niên tuổi tương tự cùng Hứa Thanh, mặc trường sam tơ lụa màu lam, trên tóc còn có một khối hắc ngọc, phần eo có một cái ngọc bội khác hình con rồng buông thỏng, sợi vải màu vàng từ ngọc bội trải ở ngoài bồ đoàn.

Tướng mạo thiếu niên tuấn lãng, toàn thân sạch sẽ, chỉ là giờ phút này hình như có chút chưa tỉnh ngủ, một tay chống cằm, một tay cầm lấy một quyển sách thuốc, giống như không có tinh thần nhìn, thỉnh thoảng che miệng ngáp vài cái.

Một bên khác, là một cái thiếu nữ mười 16-17 tuổi, mặc váy dài màu lam, tóc dài như thác nước vậy, có khuôn mặt tiêu chuẩn hình trái xoan, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thoát tục.

Một đôi mắt trong sáng, trong vắt thanh tịnh, rực rỡ như sao, giờ phút này chú ý tới thiếu niên bên người ngủ gà ngủ gật, nàng mỉm cười, cúi đầu nhìn quyển sách thuốc trong tay.

Chỉ là bên trong nụ cười kia, ánh mắt của nàng giống như trăng lưỡi liềm vậy, dường như tràn cả linh vân ra ngoài.

Mà ở một cái nhăn mày một nụ cười này, thần sắc cao quý trên người, tự nhiên, khiến người ta phải sợ hãi thán phục với sự thanh nhã thanh tú của nàng.

Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, có thập hoang giả hầu như chưa bao giờ thấy qua người trong trẻo như vậy, ngay cả Loan Nha cũng có chút thấy mình dơ bẩn, dù là Thập Tự cũng đều phải nhìn thêm vài lần.

Về phần Hứa Thanh, hắn nhìn qua quyển sách trong tay bọn họ, trong mắt lộ ra một tia hâm mộ, nhưng rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, dùng càng nhiều lực chú ý, vào người lang trung phía trước.

Giờ phút này, vị lang trung kia đang căn dặn vài câu với thập hoang giả tới xem bệnh, theo vị thập hoang giả kia cảm kích rời đi, lão rửa hai tay ở trong cái chậu đồng thanh ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn đám người Hứa Thanh.

Ánh mắt đảo qua, đầu tiên là rơi vào trên người Hứa Thanh, giống như có một chút thâm ý, sau đó nhìn qua Lôi đội được hắn buộc trên lưng, chậm rãi mở miệng.

- Để lão xuống đi.

Hứa Thanh chẳng biết tại sao, ở dưới ánh mắt của lão giả này, lại có một chút căng thẳng, giống như trở về trong xóm nghèo đối mặt với giáo thư tiên sinh vậy.

Vì vậy dưới sự trợ giúp của Thập Tự, hai người cẩn thận bỏ Lôi đội xuống, để cho lão nằm thẳng trước mặt lão giả.

Mà Lôi đội giờ phút này cũng chậm rãi thức tỉnh, sau khi thấy lều vải liền sững sờ, cũng nhìn thấy lang trung cùng đám người Hứa Thanh, vừa muốn bò lên, lão giả lang trung liền nhàn nhạt mở miệng.

- Nằm yên.

Lời này vừa nói, khiến cho Lôi đội nhìn lang trung, ánh mắt hai người nhìn nhau, Lôi đội trầm mặc vẫn là bò dậy, được Thập Tự tiến lên dìu, lão cúi đầu về phía lang trung.

- Một chút thương thế, bọn họ còn chuyển ta đến tận nơi đây, không dám gây thêm phiền toái cho Bách đại sư, ta không sao.

- Ngươi quen biết ta?

Lão giả Lang trung có chút nghi ngờ, nhìn Lôi đội.

- Nhiều năm trước đã từ xa xa trông thấy Bách đại sư.

Lôi đội gật một cái, rất là cung kính. Bách đại sư liếc mắt thật sâu nhìn Lôi đội, chậm rãi mở miệng.

- Thương thế này của ngươi không coi vào đâu, dị chất trong cơ thể cũng đã bị áp chế lần nữa, không tính là trở ngại lớn, về phần tâm thần hao tổn, hiển nhiên là gần đây cảm xúc chấn động quá độ, đả thương tâm mạch.

- Những thứ này gộp chung vào một chỗ, mặc dù có chút phiền phức, thế nhưng còn tốt, có thể chữa trị, nhưng...

Những thứ này cũng không phải trọng điểm.

- Trọng điểm là nội thương trong cơ thể ngươi từ nhiều năm trước, trước kia ngươi hẳn là bị người ta phế đi căn cơ, một thân tu vi bây giờ, là tu luyện lại a, ngươi có thể ở trong tình huống bị hủy căn cơ, tu hành cho tới trình độ bây giờ, cũng không dễ dàng.

- Chỉ là những thứ này tập hợp vào cùng một chỗ, ngươi đã sắp hết thọ mệnh, thuốc bình thường đã rất khó trị, lão phu cũng bất lực, cho ngươi một bộ thuốc, có thể trị tới trình độ nào, phải xem tính mạng của ngươi.

- Nhưng ngươi nhớ lấy, từ giờ trở đi, không thể tiếp tục tu hành thổ nạp, nếu không dị chất lần nữa tăng lên sẽ khiến cho nội thương tái phát, sẽ...

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lời Bách đại sư vừa nói ra, Thập Tự cùng Loan Nha trầm mặc, hiển nhiên là biết rõ việc căn cơ của Lôi đội từng bị phế, Hứa Thanh thì không biết cái này, nhìn Lôi đội, trong đầu chợt nhớ tới tiếng ca bên trong cấm khu, cặp giày màu đỏ của thiếu nữ kia.

- Không có phương pháp khác nữa sao?

Thập Tự trầm thấp hỏi.

- Có, nếu như có thể tìm tới các các loại thiên tài địa bảo kéo dài tính mạng, tự nhiên có thể hồi phục lại tính mạng cả đời, bên trong cấm khu chung quanh đây, nhiều năm trước nghe nói xuất hiện một cây.

Thập Tự trầm mặc, trong mắt Loan Nha hiện lên sự lo lắng, Hứa Thanh nhìn Lôi đội, mà so với bọn họ, thần sắc Lôi đội lạnh nhạt, mỉm cười.

- Không nghiêm trọng như vậy, đều là bệnh cũ, không quấy rầy Bách đại sư.

Lôi đội nói xong, lại cúi đầu về phía Bách đại sư, gọi đám người Hứa Thanh. Ba người Hứa Thanh lần lượt bái tạ Bách đại sư, cầm lấy phương thuốc đối phương cho rồi rời đi.

Chỉ là trong lòng Hứa Thanh, không biết có phải mình cảm giác sai hay không, hắn cảm thấy lúc mình bái tạ rời đi, ánh mắt Bách đại sư nhìn mình, mang theo một chút dò xét. Trên đường đi, tiểu đội Lôi Đình trầm mặc.

Sau khi về tới chỗ ở của Lôi đội, Thập Tự cùng Loan Nha muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng bị Lôi đội đuổi đi.

Cho đến khi bọn họ rời khỏi, Lôi đội từ bên trong phòng lấy ra một chút thuốc lá, lại từ trong túi da xuất ra một cây tẩu hút thuốc, nhét vào sau đó bật lửa, rít một hơi thật lớn.

Khi phun ra khói, lão thở phào một hơi, nhìn qua vẻ mặt ân cần của Hứa Thanh, phất phất tay bên trong tẩu hút thuốc, cười mở miệng.

- Ở bên trong cấm khu luôn nhớ tới nó, sau khi trở về hút được một hợi thật là thoải mái, cái đồ chơi này so bất kỳ loại thuốc gì đều có tác dụng hơn nhiều.

Hứa Thanh vừa muốn mở miệng.

- Ngươi hôm nay muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi...

Bồi ta uống chút.

Lôi đội không để cho Hứa Thanh nói ra, hình như lão không muốn nghe, Hứa Thanh lặng lẽ nhìn lão, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu.

- Ăn thịt rắn.