Quang Âm Chi Ngoại

Chương 45: Bách đại sư (1)

Không chú ý sau lưng có người đi theo, Hứa Thanh cõng Lôi đội trên lưng, vừa đi về phía trước, vừa lấy Bạch Đan trong túi da ra, cho lão ăn...

Tiếp nữa. Có lẽ là tác dụng của Bạch Đan, cũng có lẽ là công hiệu của Thất Diệp Thảo, sắc mặt Lôi đội dần dần cũng không tiếp tục xanh đen nữa.

Chỉ là dị chất trong cơ thể quá mức nồng đậm, trong khoảng thời gian ngắn lấy Bạch Đan bây giờ của Hứa Thanh, còn chưa đủ để hoàn toàn áp chế.

Cho nên vẫn rơi vào trong hôn mê, hiển nhiên những gì xảy ra trong chuyến đi cấm khu lần này, có ảnh hưởng rất lớn đối với lão.

Vì vậy... ở trong đêm khuya, ngay trên đường trở về, lúc Hứa Thanh lần nữa gặp sương mù vây khốn, những thập hoang giả đang ở trong tuyệt vọng, lấy Bạch Đan làm đại giới, được Hứa Thanh cho phép bọn họ đi theo phía sau mình, nghe tiếng bước chân của hắn đi về phía trước.

Đương nhiên, trong đó vẫn gặp vài người đui mù, nhưng những người này cuối cùng cũng trở thành những người may mắn đi theo sau lưng Hứa Thanh, cũng khiến cho bọn họ càng thêm kính sợ đối với Hứa Thanh.

Phần lớn người suy đoán, hắn là loại người trời sinh có tinh thần lực cường đại.

Bởi vì chỉ có loại người này, mới có thể ở trong sương mù không bị hạn chế.

Về loại người này, Hứa Thanh lúc trước liền từ chỗ Loan Nha nghe nàng nói qua, cũng là lý do hắn nghĩ tới khi lấy Bạch Đan cứu người, cho nên có cái này che đậy, hắn cũng không lo lắng bí mật của bản thân bị lộ ra.

Mà tính tổng cộng hơn 10 viên Bạch Đan, rốt cuộc cũng để cho sắc mặt Lôi đội khôi phục được một chút, từ xanh đen biến thành màu xanh, hô hấp cũng càng nhiều hơn lúc trước một chút. Đồng thời, Hứa Thanh cũng phát hiện ra lực lượng đến từ cái bóng, sắp không cách nào tồn tại lâu hơn được nữa.

Giờ phút này, theo hắn đi về phía trước, dần dần cảm giác sương mù phía trước, đã không còn trong suốt như cũ nữa, mà dần dần biến thành mơ hồ, giống như không quá lâu nữa, hắn cũng sẽ không khác biệt lắm với những người khác.

Cũng may nơi đây đã cách bên ngoài không phải rất xa.

Cho nên mặc dù tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhưng ở dưới tốc độ tăng nhanh của Hứa Thanh, với bóng tối trên trời chậm rãi tiêu tán, ánh mặt trời đang ngẩng đầu, một khắc khi tia nắng ban mai chạm tới đại địa, hắn lưng cõng Lôi đội, rốt cuộc xuyên thấu qua khe hở của rừng cây, thấy được thế giới bên ngoài cách đó không xa.

Tâm tình Hứa Thanh chấn động, thân thể nhoáng một cái trực tiếp vọt tới biên giới, cất bước đi ra khỏi rừng rậm. Ngay khi bước qua giới hạn âm lãnh, cơn gió mang theo ánh nắng ấm áp, đã rơi vào trên người Hứa Thanh.

Bởi vì ánh sáng quá lớn, ánh mắt của hắn không khỏi nheo lại, đứng ở biên giới, hít một hơi thật sâu không khí ở bên ngoài.

Cùng lúc đó, những cái người theo phía sau hắn, cũng ở gần biên giới, nhao nhao khôi phục thị lực.

Từng người mang theo kích động cửu tử nhất sinh, toàn bộ lao ra.

Nháy mắt khi bước vào thế giới bên ngoài, bọn họ cũng phấn khởi không thôi, có một lão đầu thậm chí trực tiếp quỳ trên mặt đất, khẽ hôn bùn đất ở bên ngoài.

Mà giờ phút này, đám bọn họ rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dạng của Hứa Thanh, thấy rõ phía sau lưng Hứa Thanh đang buộc cõng theo Lôi đội.

Người phía trước có lẽ không phải rất nhiều người biết, nhưng người sau thì không ai không biết.

Cho nên khi thấy bộ dáng Hứa Thanh cùng Lôi đội chiếu vào trong mắt bọn họ, ấn tượng với Hứa Thanh cũng nhao nhao hiện ra.

- Tiểu hài tử!

- Lôi đội!

Bốn năm người đi theo, đều nhao nhao chấn động, nhưng khi ánh mắt Hứa Thanh quét tới, bọn họ theo bản năng liền im tiếng. Thật sự là trên đường đi Hứa Thanh ra tay lạnh lùng đối với những người lòng mang ác ý, sớm đã chấn nhϊếp bọn họ.

Không đi để ý tới bọn họ, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, thân thể nhoáng một cái đang muốn lao thẳng đến nơi trú quân, nhưng vào lúc này, xa xa có hai thân ảnh gào thét đến, nhanh chóng tới gần.

Chính là Thập Tự cùng Loan Nha, bọn họ dĩ nhiên trở về, cũng không chờ ở trong doanh địa, mà là ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Bọn họ cũng đã thương lượng xong, nếu như hôm nay đám người Lôi đội còn chưa có đi ra, sẽ lại đi vào bên trong tìm kiếm bọn họ.

Cho nên khi từ xa thấy được thân ảnh Hứa Thanh, hai người liền dùng tốc độ cao nhất tới gần.

Sau khi chú ý tới Lôi đội được buộc sau lưng Hứa Thanh, ánh mắt Thập Tự chợt co rút lại, nhưng tiếp theo trong nháy mắt khi rơi vào trên người Hứa Thanh, lại hóa thành nhu hòa.

Sắc mặt Loan Nha cũng là biến hóa, sát cơ trực tiếp tràn ngập, quét về phía những người đi theo Hứa Thanh ra ngoài.

Những người này lập tức hô hấp dồn dập, nhao nhao cảnh giác.

- Không liên quan tới bọn họ, cũng nhờ bọn họ, nếu không Lôi đội sợ là không có cách nào kiên trì tới bây giờ.

Hứa Thanh mở miệng, sát cơ của Loan Nha tiêu tán, những người đi theo hắn ra ngoài, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, lúc nhìn Hứa Thanh, ngoại trừ kính sợ cũng ẩn chứa một tia cảm kích, vì vậy chắp tay với hắn, sau đó tự mình rời đi.

Bọn họ đi rồi, Thập Tự tiến lên muốn dìu Lôi đội từ trên người Hứa Thanh xuống, nhưng bị Hứa Thanh ngăn cản.

- Để cho Lôi đội ngủ tiếp đi, ta còn có thể.

Hứa Thanh thở sâu.

- Tốt, chúng ta quay về doanh địa, dẫn người đi tìm lang trung.

Thập Tự gật đầu, lấy ra Bạch Đan cho Lôi đội ăn, sau đó cùng Loan Nha một trái một phải làm bạn, ba người chạy vội về doanh địa. Loan Nha trên đường đi nhiều lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu.

- Man Quỷ đâu? Tiểu đội Huyết Ảnh có còn truy kích hay không?

Hứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu nhẹ giọng mở miệng.

- Man Quỷ dị hoá, chết trận.

Những lời này, để cho bước chân Thập Tự cùng Loan Nha dừng lại, thần sắc im lặng, dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng trong mắt vẫn là tràn ngập bi thương, Loan Nha càng có chút thất thần.

Cho đến khi Hứa Thanh nói câu thứ hai, để cho thân thể hai người bọn họ run lên bần bật, nháy mắt nhìn Hứa Thanh, mang theo một tia không thể nào tin.

- Tiểu đội Huyết Ảnh, toàn diệt.

Hứa Thanh cúi đầu, trong lúc đi về phía trước chậm rãi mở miệng.

- Cho nên thương thế đội trưởng mới cùng dị chất mới nghiêm trọng như thế à...

Loan Nha thì thào, hình như đã có đáp án, nhưng thần sắc của Thập Tự lại có chút kỳ dị, y cảm thấy trong chuyện này, có lẽ cũng không phải là như thế, vì vậy liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, nhưng cũng không hỏi.

Hứa Thanh không giải thích, cũng không nói về chuyện tiếng ca, đây là bí mật của Lôi đội, nói hay không nói, hắn không cách nào quyết định.

Cứ như vậy, ba người một đường chạy vội, sau không lâu liền về tới trong doanh địa, trước tiên liền đi đến đội xe từ bên ngoài đến, đi tới chỗ lang trung mà trong khoảng thời gian này danh khí rất lớn.