Lần này xe không dừng mãi cho đến tiểu khu Úc Ninh ở, Lục Quyện mới chậm rãi phanh lại.
Đèn đường bên ngoài xe chiếu lên mặt đất bị kéo ra thật dài, bên ngoài tiểu khu cũng không có ai, bảo vệ ngồi trong phòng bảo về gật gù.
Úc Ninh vừa nhặt những thứ đồ ăn vặt Lục Quyện vừa ném ra lên, nhìn chằm chằm đống đồ ăn vặt không biết là ai thích kia mà trầm mặc, chỉ chốc lát sau, Úc Ninh đặt một tay lên trên khóa cửa, “Tôi đến nơi rồi.”
Lục Quyện nâng mí mắt, không quay đầu, nhìn hắn qua kính chiếu hậu, há miệng, lại nhắm mắt, một hồi lâu mới ừ khẽ.
Cửa xe mở ra, trước khi xuống xe Úc Ninh đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại thò vào nửa người, “Anh Lục Quyện, ngày diễn ra vòng bán kết tôi có tiết cả ngày, có lẽ không đi được, nhưng hôm chung kết có lẽ sẽ rảnh.”
Hắn nói xong, nửa ngẩng đầu nhìn Lục Quyện vài lần, Lục Quyện vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cũng không biết có đang nghe hắn nói chuyện hay không.
Úc Ninh đột nhiên cảm thấy thất bại.
Hắn cười thờ ơ, vừa định nói tạm biệt, người ngồi ở đằng kia giống như câu tùng già nhập định rốt cục lên tiếng.
Lục Quyện gõ gõ tay lái, “Chờ chút.”
Úc Ninh dừng lại.
Lục Quyện không quay đầu, “Những đồ ăn vặt kia…”
“Cậu cầm đi.”
Úc Ninh sửng sốt, nhìn Lục Quyện, lại nhìn đồ ăn vặt.
Thấy hắn không hiểu, Lục Quyện càng thêm phiền não.
Baidu nói cái gì mà dỗ đối tượng liền mua cho cậu đồ ăn vặt, dẫn cậu đi ăn.
Đều mẹ nó là giả hả?
Lục Quyện hít một hơi thật sâu, “Cho cậu.”
“Đừng giận nữa.”
Úc Ninh vô thức muốn nói, tôi không hề giận.
Nhưng lời đến bên miệng lại cưỡng ép nuốt xuống, lại nhìn đồ ăn vặt, cuối cùng mới chuyển tầm mắt đến trên người Lục Quyện.
Lục Quyện còn mặc đội phục, áo khoác kéo không được lên cùng, lúc Úc Ninh nhiêng đầu nhìn y, y cũng vừa vặn quay đầu.
Ánh mắt hai người đối mặt mấy giây, Lục Quyện nhanh chóng quay đầu đi.
Bầu không khí ẩn ẩn có chút vi diệu.
Xuất hiện một ý nghĩ không thích hợp.
Vừa nãy Lục Quyện dùng những đồ ăn vặt này an ủi mình?
Úc Ninh mở to mắt.
Chỉ một nháy mắt như thế, Úc Ninh cảm thấy tâm tình mình tốt lên.
Không đúng, tâm tình hắn không tốt lúc nào thế?
Úc Ninh lại lần nữa ngồi về trong xe.
Từ trong gương trông thấy Lục Quyện nắm chặt tay lái, mím chặt môi.
“Có gì đựng không?” Úc Ninh nhìn đống đồ ăn vặt ăn vặt, có hơi buồn bực, nhiều như vậy, không ôm hết được.
Nửa phút sau, Lục Quyện từ cốp xe lấy ra một cái va li cực đại.
Lấy hết đồ trong vali ra xong, y kéo đến bên cửa xe, nhét hết đồ ăn vặt vào trong.
Úc Ninh xuống xe, nhìn Lục Quyện đứng bên cạnh vali không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hành đồng này của Lục Quyện hình như có chút ngây thơ.
Lấy đồ ăn vặt dỗ người khác?
Hắn cũng đâu phải bạn nhỏ nhỉ.
Lục Quyện liền đứng dưới đèn đường, một tay cầm tay xách vali, buông mắt.
Úc Ninh không hiểu sao lại cảm thấy y hơi căng thẳng.
Cố nén cười, Úc Ninh tiếp nhận vali, nâng mắt nhìn Lục Quyện, “Vậy tôi đi lên đây.”
Lục Quyện đáp, căng giọng.
Úc Ninh nói xong, không lập tức xoay người, mà chậm rãi cong khóe mỗi, dưới đèn đường, trên người hắn phảng phất phủ lên một tầng ánh sáng, núm đồng tiền trên má phải cũng như ẩn như hiện, giọng khẽ mà chậm, “Cảm ơn anh Lục Quyện, mặc dù tôi không có giận, nhưng đồ ăn vặt này tôi nhận.”
Nói xong cũng không đợi Lục Quyện đáp lời, quay người đi đến hành lang, thân hình biến mất tại trong ánh sáng.
Lục Quyện đứng tại chỗ một hồi, ngón tay nắm chặt lại buông ra.
Buông ra lại nắm chặt.
Dưới đèn đường, tai người đàn ông chậm rãi đỏ lên.
Chết tiệt.
Nụ cười kia của Úc Ninh, thật muốn chết.
Về đến nhà, Úc Ninh dán lưng trên cửa, gãi gãi mái tóc bị gió đêm thổi loạn.
Hậu tri hậu giác phát hiện nhịp tim thật nhanh.
Mặt cũng thật nóng.
Làm sao bây giờ.
Hắn hình như, có hơi thích Lục Quyện.
Mặc dù Úc Ninh nhiều năm như vậy cũng chưa từng yêu đương, nhưng cảm giác thích một người, hắn có thể tự hiểu được.
Bởi vì trời sinh thích đàn ông, mà tướng mạo Lục Quyện vừa vặn là loại hình hắn thích, ngay từ khi xem mắt với Lục Quyện, hắn gặp Lục Quyện liền có chút thẹn thùng, nhưng đó không phải là thích, Úc Ninh luôn rõ ràng, khả năng chỉ là gặp mặt một người xa lạ lại có hảo cảm như vậy nên thẹn thùng.
Đó cũng không phải thích.
Nhưng hiện tại, Úc Ninh phát hiện, một chút thẹn thùng và hảo cảm, hình như thật sự chuyển thành thích.
Đó cũng không phải chuyện tốt.
Úc Ninh vỗ gương mặt mình, khiến cho mình tỉnh táo.
Không nói giữa hai người chênh lệch thế nào.
Lục Quyện không có khả năng thích mình, y làm nhiều chuyện như vậy chỉ đơn giản vì trấn an cha mẹ y.
Nghĩ thế, Úc Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Còn may, hắn luôn là một người tỉnh táo.
Tình cảm này, với hắn có cũng được mà không có cũng không sao, cũng có thể kịp thời dừng tổn hại.
Buổi tối đó, qua nhiều năm Úc Ninh lần nữa cảm nhận được cảm giác mất ngủ.
Lần trước mất ngủ là mấy năm mẹ qua đời.
Buổi tối đó, Úc Ninh chỉ cần nhắm mắt lại, thì trong đầu chỉ toàn là Lục Quyện.
Dáng vẻ Lục Quyện làm mặt lạnh, Lục Quyện giúp hắn lúc báo thù, Lục Quyện kéo hắn đi bệnh viện, Lục Quyện lấy đồ ăn vặt…
Tại sao có thể nhìn thấy nhiều Lục Quyện như vậy.
Úc Ninh cảm thấy có lẽ là mình choáng váng.
Sao có thể dễ dàng thích một người như vậy?
Một đêm ngủ không ngon, hậu quả chính là ngày hôm sau lúc Dịch Kim đến gõ cửa, Úc Ninh còn đang nằm lỳ.
Chuông cửa vang lên một hồi lâu, Úc Ninh mới vuốt mái tóc rối bời đi mở cửa, “Tống Triệu…”
Úc Ninh còn chưa kịp mắng người, Dịch Kim rơi nước mắt đã nhào vào ngực hắn, vừa thút tha thút thít vừa gọi, “Anh ơi!!”
“Họ ly hôn! Không ai trong bọn họ quan tâm em!”
Úc Ninh nháy mắt thanh tỉnh.
Mấy phút sau, Úc Ninh rửa mặt, Dịch Kim nằm trên ghế salon còn đang vừa khóc vừa lau nước mắt.
Úc Ninh nhìn một đống giấy cậu ta ném xuống đất, nhận mệnh lau nước mắt cho cậu, “Không phải em đang đi học sao?”
Dịch Kim nấc lên, không hề giống nam sinh sắp thành niên chút nào, “Trợ lý của mẹ em gọi điện thoại cho em nói.”
“Nói bọn họ một thời gian trước đã li hôn rồi.”
“Dịch Thao, Dịch Thao muốn thưa kiện với mẹ em, mẹ em, mẹ em chuẩn bị đưa em ra nước ngoài.”
Úc Ninh luôn biết, Dịch Kim luôn hi vọng mẹ cậu có thể thoát khỏi Dịch Thao quỷ hút máu, Dịch Thao dựa vào công ty nhà mẹ cậu mới có giá trị bản thân như hiện tại, nhưng khi mẹ Dịch Kim phát hiện ông ta mưu toan cướp đoạt gia sản, liền sinh ra ngăn cách với Dịch Thao.
Dịch Kim cũng không phải cái gì cũng không hiểu, cũng biết Dịch Kim ở bên cạn mẹ cậu vì gia sản.
Nhưng thật sự ly hôn rồi, Dịch Kim mới phát hiện, không giống, không hề giống như trong suy nghĩ của cậu.
Úc Ninh có hơi đau đầu, nhìn Dịch Kim đang khóc, cũng không có cách nào.
Hắn tỉnh táo hơn Dịch Kim nhiều.
Lau nước mắt cho Dịch Kim rồi, Úc Ninh mới hỏi cậu, cậu xin trường học nghỉ rồi sao?
Dịch Kim dừng khóc, ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn Úc Ninh, “Chưa.”
Úc Ninh: "…"
Trầm mặc chốc lát, Úc Ninh vỗ vỗ đầu Dịch Kim, “Có mang bài tập ra ngoài không?”
Dịch Kim:… A a a a không phải cậu đang khóc sao!
“Bây giờ em đang lớp mười hai…” Úc Ninh muốn giáo dục gì đó, suy nghĩ một chút vẫn nuốt xuống, lại mở miệng, “Anh đi gọi điện cho chủ nhiệm em xin nghỉ, em muốn ngốc ở đây bao lâu?”
“Cứ tính thử xem, em muốn ngốc bao lâu cũng được, nhưng trước đó đi lấy bài tập tới đây.”
Dù sao lúc hắn không có lớp cũng có thể phụ đạo Dịch Kim.
Dịch Kim: "…"
Dịch Kim hít mũi, không khóc nữa, chỉ ồ một tiếng, nhận mệnh.
Úc Ninh nói xong, liền đi gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Dịch Kim, lúc trước hắn cũng từng đi họp phụ huynh cho Dịch Kim, thầy Dịch Kim là thầy trước đó của hắn, đương nhiên nhận ra hắn, nghe hắn nói trong nhà Dịch Kim xảy ra chút chuyện, không hỏi nhiều, chỉ hỏi hắn khi nào Dịch Kim tới lấy sách vở.
Hẹn thời gian với chủ nhiệm xong, Úc Ninh cúp điện thoại.
Trong phòng khách, Dịch Kim nhìn nâng hai con mắt khóc sưng tội nghiệp nhìn hắn.
Úc Ninh lại mở miệng, “Buổi sáng anh có tiết, lát nữa giúp em chuẩn bị cơm trưa, nếu muốn ngủ thì tự mình kéo sô pha ra ngủ, chăn mềm trong tủ…”
Dịch Kim nhếch môi gật đầu.
Úc Ninh không thích người khác ngủ trên giường mình, cho nên Dịch Kim tới đây ngủ, cũng ngủ trên sô pha giống Tống Triệu.
Dịch Kim tới, Úc Ninh cũng không thể ngủ bù.
Hắn đi làm cho Dịch Kim chút đồ ăn, lại nhìn quần áo trên người cậu bẩn thỉu, ẩm ướt, mới biết bên ngoài vừa có mưa, Dịch Kim không mang theo cái gì, cũng may lúc trước có để quần áo ở đây.
Thu xếp tốt cho Dịch Kim, Úc Ninh mới có thời gian về trường học.
Dịch Thao ly hôn, Úc Ninh luôn có dự cảm xấu.
Tiết học buổi sáng Úc Ninh luôn có chút không yên lòng, ngay cả di động rung nhiều lần cũng không phát hiện.
Tống Triệu thấy hắn vẻ mặt mỏi mệt liền không viết bài, vẻ mặt âu lo vỗ đầu hắn, ghé vào sách nhỏ giọng nói, “Tôi hôm qua cậu đi làm tặc sao?”
Úc Ninh buông mắt liếc cậu ta.
Trong lòng tự nhủ làm tặc thì không có trái lại nằm mơ thì có đó.
Hắn lắc đầu không nói chuyện.
Bị Tống Triệu hỏi như vậy, Úc Ninh mới phát hiện di động còn đang rung.
Hắn ngáp móc di động ra.
Bên trên là tin nhắn Dịch Kim gửi cho hắn: [Anh ơi! Em có thể chơi máy tính không!]
[Em không ngủ được! Vừa ngủ trong đầu đều là lão già Dịch Thao ngu xuẩn kia!]
[Anh ơi, anh sẽ không lên lớp không xem di động chứ!]
Úc Ninh không từ chối được, lại nể tình Dịch Kim vừa mới trở thành đứa nhỏ đơn thân, trả lời: [Chơi đi, mật khẩu em biết đó]
Đoán chừng Dịch Kim đang canh di động: [Được, anh! Em chơi đây!]
Úc Ninh bất đắc dĩ cười cười.
Ánh mắt lướt lên trên, nhìn thấy còn có tin nhắn chưa đọc, đến từ Lục Quyện.
Thời gian gửi cũng vừa mới.
Úc Ninh vô thức nhìn thời gian trên di động, chưa tới mười một giờ.
Lục Quyện dậy sớm vậy sao? Sẽ không mệt sao?
Động tác của Úc Ninh trì trệ , nhét di động vào túi.
Một chút cảm xúc tối qua lại bốc lên.
Kịp thời dừng tổn hại mới là tốt nhất.
Giáo viên trên bục đang tình cảm dạt dào kể nội dung vũ trụ huyền bí không liên quan đến sách vở.
Bên dưới một đám người buồn ngủ.
Úc Ninh luôn che miệng tuyệt không đột ngột.
Không đến một lát, di động lại chấn động.
Tim Úc Ninh nhảy một cái.
Sợ là Lục Quyện gọi tới.
Nửa phút sau, Úc Ninh vẫn không nhịn được mà lấy di động ra nhìn.
Vẫn là Dịch Kim nhắn: [Anh ơi! Đồ ăn vặt trong vali của anh, em có thể ăn không! Anh, anh là thần tiên sao mà biết em muốn mà mua nhiều đồ ăn vặt em thích như vậy!]
Úc Ninh vô thức cau mày.
Muốn nói không thể, nhưng nghĩ nghĩ, lại nói có thể ăn.
Dịch Kim:[ Oa oa oa, anh thật tốt!]
Úc Ninh trầm mặc một lát, lại sửa miệng: [Không thể, em kéo vali lên ngăn tủ trong phòng đi]
Đó là Lục Quyện cho đó.
Hắn có hơi không muốn để cho người khác ăn.
Dịch Kim: [Sao anh lại lật lọng nhanh vậy QAQ]
Úc Ninh: [Em muốn ăn cái gì buổi chiều anh học xong sẽ mang cho em]
Lúc này Dịch Kim mới thôi náo loạn.
Gửi tin nhắn xong, Úc Ninh càng không có tâm tư nghe giảng.
Ngón tay lướt lên tin nhắn wechat của Lục Quyện lại rời đi.
Không ấn mở cũng có thể nhìn thấy một thông báo là một tấm hình.
Sao Lục Quyện lại gửi tin nhắn cho hắn vào lúc này.
Sao Lục Quyện lại dậy sớm như vậy?
Tối hôm qua về y ngủ lúc mấy giờ?
Một đống suy nghĩ xông ra.
Nửa ngày, Úc Ninh vẫn không nhịn được, ấn mở tin nhắn Lục Quyện.
Lục Quyện gửi cho hắn mấy tin nhắn.
Bức ảnh đó, là Lục Quyện mặc đội phục, ngồi dựa vào mặt bàn, hay tai đỡ trên mặt bàn, nâng mắt nhìn ống kính, hoàn toàn không cười giả như trước.
Giống như là tấm ảnh tuyên truyền, nhưng trước đó Úc Ninh không nhìn thấy tấm ảnh này trên mạng.
Úc Ninh sửng sốt, có hơi kì lạ, sao Lục Quyện lại đột nhiên gửi ảnh cho mình.
Ngón tay trượt lên.
Là mặt sau tấm hình.
Bút mực đen viết mấy chữ.
[To Úc Ninh: Đừng giận?? Lục Quyện]
Nhìn giống như và vừa viết, màu mực còn chưa nhạt, chữ Lục Quyện có hơi rồng bay phượng múa.
Nếu không phải nhìn kỹ còn hơi không nhìn ra.
Chỉ là trong nháy mắt đó, Úc Ninh cảm giác mình không nghe rõ thầy giáo đang giảng cái gì.
Nhịp tim vốn yên tĩnh cũng bắt đầu gia tốc.
Lại trượt lên trên một chút, có nửa đêm hôm qua “Đã ngủ chưa?” và “Đừng giận”.
Lục Quyện còn đang cho là tối hôm qua hắn tức giận.
Còn đang vì chuyện tối qua mà… an ủi mình?
Úc Ninh úp di động trên bàn.
Lục Quyện vì sao lại phát hiện mình vì Hà Tinh mà tức giận?
Hắn biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Hơn nữa… Nếu Hà Tinh không tới kí tên, Lục Quyện lại cho hắn.
Hắn có thể xem như, ít nhất thì mình quan trong hơn Hà Tinh một chút không?
Cũng có thể là… sợ mình tức giận, không hợp tác với y nữa nhỉ.
Nửa phút sau, Úc Ninh úp sấp lên mặt bàn, từ lúc đi học lần đầu tiên ngủ trên lớp.
Chỉ là cái tai lộ ra ngoài, hơi đỏ.
Lục Quyện nhìn chằm chằm di động hồi lâu.
Không có tin tức trả lời.
Y nhìn thời gian, bình thường lúc này Úc Ninh đã dậy rồi.
Trên bàn chất một đống ảnh chụp.
Đều là trước đó Từ Mính tìm người chụp, còn chưa thả ra ngoài tuyên truyền, Lục Quyện đã đóng dấu.
Lục Quyện nhíu mày, thấy wechat không có tin nhắn, lại ra tra baidu.
【Ép bạn trai làm mấy chuyện tôi cảm thấy tốt với cậu ấy, vì sao bạn trai lại tức giận】
【Ép bạn trai làm một chuyện, bạn trai tức giận thì dỗ thế nào】
【Bạn trai một ngày một đêm không nhắn tin, là tức giận sao?】
【Đối tượng không để ý tới tôi là tức giận sao?】
【Bạn trai nhận đồ ăn vặt tôi dỗ cậu ấy nhưng lại không nói tha thứ cho tôi, làm sao bây giờ?】
Tìm kiếm nhanh như chớp.
Lục Quyện nhìn mà thấy phiền.
Baidu rác rưởi gì đây, nói gì mà chế tạo chút lãng mạn cho đối tượng.
Không có cái rắm dùng được.
Nửa ngày, Lục Quyện rời khỏi baidu, cất bước vào phòng huấn luyện, huấn luyện viên định thời gian phục bàn là một giờ chiều, mặc dù Dì đã chuẩn bị xong cơm trưa, nhưng ngoại trừ Lục Quyện, những người khác trong căn cứ đều chưa tỉnh ngủ.
Lục Quyện không có chuyện gì làm, lại mở game.
Y đăng nhập là tài khoản mỹ nữ Bắc Bắc.
Lật ra danh sách bạn bè, thế mà tài khoản Úc Ninh lại online.
Lục Quyện lại nhìn di động.
Không có hồi âm.
Không hồi âm lại chơi game.
Lục Quyện càng thấy phiền não.
Chưa đến một lát, y thấy tài khoản của Úc Ninh thể hiện đã đánh xong.
Anh lập tức gửi lời mời cho Úc Ninh.
Mấy giây sau, trực tiếp bị cự tuyệt.
Mà Úc Ninh lần nữa vào game, một câu giải thích cũng không cho.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Lục Quyện cảm giác được thất bại.
Con người y, làm chuyện gì đều có lòng tin, nhận định cái gì liền muốn làm.
Bao gồm có chuyện đánh chuyên nghiệp, năm đó y nói với người trong nhà mình muốn đi đánh chuyên nghiệp, xém chút bị cha đánh gãy chân, cuối cùng vẫn không cố chấp bằng y, không nhốt y trong nhà để gia giáo trông coi nữa.
Trước đó, y cảm thấy thân thể Úc Ninh khó chịu cần đi bệnh viện, liền cưỡng ép Úc Ninh đi bệnh viện, Úc Ninh cự tuyệt, y vẫn kiên trì.
Tựa như tối qua, y chỉ sợ một mình Úc Ninh trở về sẽ có nguy hiểm, sẽ lại say xe, sẽ lại giống lần trước, cho nên không bận tậm đến suy nghĩ của Úc Ninh.
Trước đó, có phải Úc Ninh đã rất giận?
Lục Quyện nhớ là hôm qua nhìn thấy một đoạn giải thích trên baidu.
Ai cũng có suy nghĩ của mình, không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên trên Úc Ninh.
Rõ ràng trước đó, lúc hai người không gặp mặt, y sẽ thành thạo nói chuyện phiếm với Úc Ninh.
Nhưng là những lời này, trước mặt Úc Ninh, làm thế nào cũng không mở miệng được, có mấy lời đến bên miệng, còn bị cường ép bẻ cong.
Nửa ngày, Lục Quyện khó được mà phun ra một câu tục, “Mẹ.”
Y chỉ là có một chút không cách nào khống chế hành vi của mình trước mặt Úc Ninh.
Điều này khiến y như kẻ ngu xuẩn chuyện gì cũng không làm được.
Lục Quyện nhìn chằm chằm danh sách bạn tốt ngẩn người.
Một hồi cúi đầu nhìn wechat, không hề có hồi âm.
Trên sàn thi đấu thì là Lục Quyện thành thạo điêu luyện, không chút lưu tình trào phúng đối thủ, lần đầu, lâm vào cảnh khiến cho người ta tức giận dỗ không xong còn không để ý đến mình mà mông lung mờ mịt.
Buổi học hôm nay của Úc Ninh mãi cho đến ba giờ chiều mới kết thúc.
Giữa trưa, hắn và Tống Triệu đi nhà ăn ăn cơm, lại gọi điện thoại cho Dịch Kim, dặn cậu không được chơi máy tính mãi, hôm nay sau khi tan học cần đi trường học của Dịch Kim lấy bài tập cho cậu, Dịch Kim thống khổ kêu rên trong điện thoại, Úc Ninh không chút lưu tình cúp điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt Úc Ninh có chút nhạt.
Thấy dáng vẻ này, trong lòng Tống Triệu nắm chắc, “Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cậu ta và Úc Ninh làm bạn nhiều năm, chút chuyện trong nhà Úc Ninh, cậu ta cũng biết bảy tám phần.
Úc Ninh lấy lại tinh thần, đáp, “Tôi định cuối tuần mang Dịch Kim về chỗ bà ngoại giải sầu một chút.”
Tống Triệu chậc chậc hai tiếng, “Kì thật cậu cũng không cần thiết đối tốt với Dịch Kim như vậy, cậu ta cũng đâu phải không thể tự gánh vác, cũng nên trưởng thành thôi.”
Úc Ninh chỉ cười không nói.
Hắn nhớ lúc còn bé, lúc Dịch Kim bập bẹ cho hắn đường.
Thấy bầu không khí không thích hợp, Tống Triệu lập tức nháy mắt ra hiệu nói sang chuyện khác, “Gần đây cậu, và Lục Quyện nhà cậu, thế nào rồi?”
“Hôm qua thi đấu đẹp không? Xem thi đấu xong có đi chúc mừng hay không?”
Bị Tống Triệu hỏi như vậy, bước chân Úc Ninh dừng lại.
Ý thức được điều này, thần sắc Úc Ninh trì trệ, vô thức lấy di động ra, vẻ mặt nghiêm túc đáp Tống Triệu bên cạnh, “Không có, không phải nhà ta, cậu đừng nói mò.”
Tống Triệu cũng chỉ muốn nói sang chuyện khác, cũng chỉ đùa chút thôi.
Cậu ta vừa định cười ha hả đi vòng qua, Úc Ninh lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu ta, đáy mắt mờ mịt.
“Tống Triệu.”
Úc Ninh bình thường không gọi cậu ta như thế.
Tống Triệu có dự cảm xấu.
“Cậu nói xem, nếu tôi thật sự thích Lục Quyện, làm sao bây giờ?” Rõ ràng đã chuẩn bị kịp thời dừng lại tổn hại, nhưng Úc Ninh có chút không bỏ được mà không trả lời tin nhắn Lục Quyện.
Tống Triệu: ???
“Còn có thể làm thế nào? Ở bên nhau?” Tống Triệu nói to, “Con mẹ nó, con mẹ nó cậu thật sự thích anh ta sao? Cậu rốt cục cũng cây già nở hoa rồi? Oa vậy đến lúc cho nói cho tôi biết! Lục Quyện…”
Úc Ninh:… Úc Ninh nhìn bốn phía, cũng may không ai nghe thấy.
Hắn cảm thấy mất mặt.
Tống Triệu cũng ý thức được mình quá lớn tiếng, tận lực đè thấp giọng, đến gần thần thần bí bí nói, “Cậu nói cho tôi nghe, Lục Quyện có được hay không đi mà?”
Úc Ninh: "…"
Trong não Tống Triệu, suốt ngày nghĩ cái gì?
Vả lại… hắn không thể thật sự cùng Lục Quyện ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Úc Ninh vừa bị Tống Triệu nói đến rung động lại lạnh xuống.
Vẫn nên kịp thời dừng lại.
Nghĩ như vậy, Úc Ninh nhìn tin nhắn của Lục Quyện, trái tim cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn ngẩn người tự hỏi trả lời Lục Quyện như thế nào mới có thể giống như bình thường, nhưng Tống Triệu còn đang bát quái đấy, “Lục Quyện có thích cậu không?”
“Cậu tốt như vậy, chắc Lục Quyện thích cậu nhỉ? Không được, cậu nghe này, tôi nói cậu nghe, 0 chúng ta phải có kiêu ngạo của mình!”
Úc Ninh:… Lời này của Tống Triệu thật đúng là đâm vào chỗ đau của Úc Ninh.
Úc Ninh đâu đầu mà lắc đầu, “Không thích, tôi cũng không định ở bên anh ấy.”
“Không phải chứ, vì sao? Khó lắm cậu mới gặp được người mình thích, sao lại không định ở bên y? Cậu không thử làm sao biết?” Tống Triệu tốt xấu gì cũng từng yêu đương mấy lần, thấy Úc Ninh như vậy, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, “Sẽ không phải là cậu cảm thấy cậu không xứng với y đấy chứ? Không thể nào không thể nào?”
Úc Ninh trầm mặc.
Hắn không phải người tự ti.
Nhưng hắn và Lục Quyện mà nói, giữa hai người thật sự chên lệch nhiều lắm.
Úc Ninh cũng từng nghĩ, nếu như mình có người làm bạn cả đời, hắn là điều kiện không quá khác mình, người tầm thường, Úc Ninh cũng không có yêu cầu gì, hắn chỉ cần đối tốt với bà ngoại, chỉ cần chân thành với mình là được.
Thấy hắn trầm mặc, Tống Triệu liền biết mình đoán đúng rồi, trong lúc nhất thời muốn tức xỉu, bắt đầu nắm vai Úc Ninh, “Cậu tỉnh lại đi! Tôi còn cảm thấy Lục Quyện không xứng với cậu đó! Suốt ngày trưng ra khuôn mặt thối này, tình địch còn nhiều như vậy, đi với y còn phải lo lắng đề phòng, cậu thành tích tốt, lại đẹp trai, cậu xem trường học chúng ta nhiều người theo đuổi cậu như vậy! y có chỗ nào xứng với cậu? Y chỉ là kẻ chơi game!”
Tống Triệu lốp bốp quở trách Lục Quyện một hồi.
Úc Ninh bị hắn vỗ đến choáng đầu, vô thức muốn phản bác Tống Triệu, muốn nói kỳ thật Lục Quyện rất tốt, y chơi game lợi hại như vậy, còn giành được nhiều quán quân như vậy…
Đột nhiên ý thức được gì đó.
Úc Ninh một tay nắm lấy tay Tống Triệu, ngăn cản động tác của cậu ta, vừa giơ di động trong tay lên.
Chăm chú nhìn Tống Triệu.
Vẻ mặt hoảng sợ.
Tống Triệu và hắn cùng nhìn về phía màn hình.
Vừa rồi nói chuyện với Tống Triệu, Úc Ninh vô thức gõ câu Tống Triệu vừa nói ‘Lục Quyện có được hay không’ vào khung chat.
Còn chưa kịp xóa bỏ.
Bị Tống Triệu nháo như thế, cũng không biết từ lúc nào câu nói ấy đã bị gửi đi rồi.
Mặc dù đằng sau còn theo một chuỗi chữ cái tiếng anh hỗn loạn…