Nghe thấy lời ngày của bà ngoại, thân thể vốn căng cứng của Lục Quyện liền giãn ra, đáy mắt dần xuất hiện ý cười nhợt nhạt.
“Được ạ, cảm ơn bà ngoại.”
“Vậy con nhóm bếp cho bà ngoại nhé?” Bà ngoại vừa nói vừa nhìn về phía bếp lò, dường như không hề xem Lục Quyện là người ngoài.
Lục Quyện nghiêng mắt nhìn:……
Bếp lò dù có được dọn dẹp thế nào cũng toàn bụi bẩn, mang theo cảm giác cũ kĩ lâu đời.
Bên cạnh bếp lò còn chất một đống củi, xếp gọn gàng chỉnh tề, dùng để nhóm lửa, vách tường phía sau bởi vì bị hun khói thời gian dài đã nhiễm màu đen không thể lau sạch, tràn đầy dáng vẻ sinh hoạt.
Vẻ mặt trấn định trên mặt Lục Quyện rốt cuộc xuất hiện vết nứt.
Trầm mặc chốc lát, y bình tĩnh nói: “Được, bà ngoại.”
Úc Ninh nhàm chán cầm điều khiển chuyển kênh, vừa xem điện thoại vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu quan sát tình hình trong phòng bếp.
Không biết hai người bên trong nói gì, dường như bà ngoài cười càng vui vẻ.
Úc Ninh nhếch miệng, trên mặt cũng xuất hiện ý cười.
Cũng may bà ngoại không phát hiện ra điều gì, cũng may Lục Quyện là người tốt.
Nhưng không đến một lát, hắn đã không cười nổi nữa.
Hắn trông thấy dáng vẻ cao lớn của Lục Quyện không biết vì bà ngoại nói điều gì mà dường như vẻ mặt xuất hiện một vết nứt.
Không đến một lát, Lục Quyện ngồi xuống băng ghế nhỏ sau bếp lò, vẻ mặt nghiêm túc cầm củi và bật lửa.
“Biết nhóm lửa không?” Bà ngoại nhìn về phía Lục Quyện, lại hỏi.
Lục Quyện chưa từng thấy khói, chưa từng nhóm lửa.
Y hơi ngừng tay, quay đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Úc Ninh ngồi trên ghế salon.
Trong nháy mắt đó, Úc Ninh từ trong ánh mắt lãnh đạm của Lục Quyện bổ não ra vô số tin tức.
Tỉ như cậu còn không tới tôi sẽ phóng hỏa đốt nhà.
Đương nhiên Úc Ninh không dám để cho Lục Quyện nhóm lửa.
Hắn đặt lon cô ca lên bàn, sau đó lập tức chui vào phòng bếp.
Thấy hắn đi vào, bà ngoại không quá ngạc nhiên hỏi, “Đến giúp Tiểu Lục nhóm lửa sao?”
Bà đương nhiên nhìn ra Lục Quyện chắc chắn chưa từng làm loại chuyện này.
Úc Ninh đáp lời, chậm rì rì chen đến bên người Lục Quyện.
Vị trí sau bếp lò nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành chen vào đương nhiên hơi chật chội.
Úc Ninh đi vào rồi cũng không thể chỉ đứng đó, đành ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Quyện.
Bởi vì chột dạ nên giọng Úc Ninh nhỏ hơn bình thường, “Anh Lục Quyện? Để tôi làm cho.”
Hắn vừa nói vừa vươn tay để Lục Quyện đưa đồ trong tay cho mình.
Lục Quyện không lên tiếng, chỉ buông thõng mí mắt, cau mày.
Trên áo sơ mi của y đã nhiễm tro, có hơi bẩn.
Tim Úc Ninh đập nhanh một nhịp.
Quả nhiên Lục Quyện không vui, đã không muốn để ý đến mình.
Trầm mặc một lát, Úc Ninh mấp máy môi, quyết định đưa tay, nhẹ nhàng giật áo bên eo của Lục Quyện.
Có lẽ bởi vì ngồi trên băng ghế nhỏ, áo sơ mi Lục Quyện hơi căng ra, dù Úc Ninh chỉ muốn kéo chút áo của u nhưng đầu ngón tay vẫn không tránh khỏi lướt qua cơ bắp bên eo Lục Quyện.
Áo sơ mi rất mỏng, nhiệt độ nơi ngón tay Úc Ninh cách một lớp áo truyền qua.
Lục Quyện đang suy nghĩ nên nhóm lửa như thế nào mới không mất mặt chợt dừng suy nghĩ.
Trong nháy mắt, cơ bắp toàn thân đều cứng đờ.
Nhưng hiển nhiên là Úc Ninh không hề chú ý đến điều đó, hắn chỉ nhẹ nhàng gọi, “Anh Lục Quyện, xin lỗi, tôi không ngờ bà ngoại lại muốn anh nhóm bếp hay anh để tôi làm cho?” Phảng phất như một chút tiếp xúc vừa rồi chỉ là ảo giác của Lục Quyện.
Chỉ là bởi vì hai người kề sát, hơi thở từ trên người Lục Quyện gần như đều phả lên người Lục Quyện.
Lục Quyện nhíu mày càng chặt hơn.
Tim Úc Ninh cũng căng thẳng hơn.
Sao có thể thật sự để đôi bàn tay quý giá vô địch thế giới của Lục Quyện nhóm lửa tại nơi này, làm công việc bụi bặm này?
Huống chi tay Lục Quyện còn bị thương, còn dán thuốc, cho dù ở trong đống cúi, đến gần vẫn còn có thể ngửi mùi thuốc thoang thoảng.
Qua một lúc lâu, ngay khi Úc Ninh nghĩ có nên lại kéo áo Lục Quyện lần nữa không thì rốt cuộc Lục Quyện cũng lên tiếng, “Không cần, để tôi làm là được.”
Giọng y có vẻ căng thẳng.
Có lẽ là rất bất mãn.
Lục Quyện nói xong liền thuần thục chuẩn bị sử dụng bật lửa nhóm bếp.
Không biết có phải vì là lần đầu nhóm bếp hay không, Úc Ninh phát hiện bàn tay cầm bật lửa của y có hơi run.
Lần đầu đương nhiên không cháy, lửa chưa cháy được một lát đã tắt.
Chỉ còn lại một xíu ánh lửa.
Lục Quyện có lẽ không tin tà, thử một lần nữa, lại tắt.
Úc Ninh vốn có hơi sốt ruột nhưng nhìn dáng vẻ này của Lục Quyện, đột nhiên lại thấy hơi buồn cười.
Hàm dưới của Lục Quyện kéo căng, toàn thân dường như cũng cứng đờ, động tác cũng dần cứng ngắc.
Một người từ trước đến giờ đều thành thạo trên sàn thi đấu, đến nơi này lại có hơi luống cuống.
Sau lần thất bại thứ tư của Lục Quyện, Úc Ninh bất đắc dĩ lấy từ trong thùng đồ vật bỏ đi một tờ báo cũ, “Anh Lục Quyện, lấy báo cũ này mà nhóm lửa.”
Lục Quyện gật đầu.
Úc Ninh ngồi xổm nên thấp hơn y một chút, từ góc độ này y vừa vặn trông thấy đỉnh đầu Úc Ninh.
Mùi bột giặt thoang thoảng trên quần áo nam sinh vấn vít trên chóp mũi y.
“Ừ.” Y nghiêm mặt đáp lời, lại bất động thanh sắc lùi sang bên cạnh một chút, tạo ra chút khoảng cách giữa mình và Úc Ninh.
Quá gần, có hơi không chịu nổi.
Úc Ninh không hề phát hiện ra động tác nhỏ nhỏ này của y, chỉ vừa mỉm cười vừa dạy y phải làm thế nào.
“Đứa nhỏ ngoan, còn chưa được sao?” Bà ngoại cầm chai dầu, nghiêng nửa người qua dò hỏi.
“Xong ngay đây, bà ngoại!” Úc Ninh vừa nói xong, Lục Quyện liền theo cách mà hắn dạy nhóm lửa, sau đó không kịp chờ mà ném củi vào bụng bếp lò, cứ như đây không phải củi mà là thứ gì muốn mạng vậy.
“A, được rồi, nồi nóng rồi.” Bà ngoại nói xong, lại rụt trờ về.
Có lẽ vì nhóm bếp là cái việc rất cần kĩ thuật, trán Lục Quyện rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Úc Ninh cười khẽ, “Sau đó chút ý thêm củi là tốt rồi.”
Lục Quyện đáp lời, lại bất động thanh sắc dời qua đầu bên kia của băng ghế nhỏ, “Ngồi xổm không mệt sao?”
Úc Ninh sửng sốt. “Vẫn tốt.”
Hắn cúi đầu nhìn phần ghế Lục Quyện nhường lại cho mình.
Băng ghế vốn rất nhỏ, nếu ngồi lên, chắc chắn hai người phải dính sát vào nhau, hơn nữa còn là vị trí… tương đối mẫn cảm.
Nghĩ như vậy, tâm tư rất bình thường của Úc Ninh nháy mắt không còn bình thường.
Lỗ tai cũng theo đó đỏ lên.
Cũng may Lục Quyện nói xong câu đó dường như cũng không để ý chuyện hắn có ngồi hay không, chỉ chuyên tâm thêm củi.
Lửa trong bụng bếp càng đốt càng vượng.
Có lẽ phát hiện Úc Ninh nửa ngày cũng không có chút động tĩnh, Lục Quyện lại nghiêng đầu nhìn hắn.
Lông mày khẽ cau lại, “Không sợ tê chân?”
Úc Ninh đang nhìn đống lửa ý đồ di chuyển lực chú ý khỏi những chuyện hỗn loạn trong đầu mình, bị Lục Quyện hỏi như thế, đến nhìn Lục Quyện cũng không dám, lắc đầu, “Vẫn tốt, không đâu.”
Lục Quyện ồ một tiếng, “Tôi có thể ăn thịt người sao?”
Úc Ninh: ……
Lục Quyện cũng nói như vậy rồi, đoán chừng trong lòng y vô cùng thuần khiết, Úc Ninh chỉ có thể thầm mắng mình không trong sáng, sau đó chậm rãi đứng lên, không tình nguyện ngồi lên một bên của băng ghế.
Khoảng cách của hai người đột nhiên gần lại, nhiệt độ từ trên người đối phương cách một lớp quần áo không ngừng truyền tới.
Cảm giác hoàn toàn không giống lúc nắm tay.
Úc Ninh thậm chí có thể cảm thấy sức mạnh từ cơ bắp Lục Quyện.
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
Úc Ninh căng chặt cơ thể không dám cử động.
Động tác thêm củi của Lục Quyện cũng dừng lại.
Vẻ mặt càng căng thẳng.
Không đến mấy giây, mặt cả hai đều đỏ bừng.
Không biết là bị lửa trong bụng bếp hun nóng hay vì điều gì.
Chờ đốt lửa xong, trên áo sơ mi của Úc Ninh cũng dính bụi.
Nhưng so với hắn thì hiển nhiên quần áo của Lục Quyện càng gặp nạn hơn, do y thêm củi nên ống tay áo vốn sắn đến khuỷu tay không biết bị rơi xuống từ lúc nào, làm bẩn một mảng lớn, bên trên áo sơ mi dính không ít tro bụi, gương mặt và mũi có lẽ cũng vì vậy mà dính bụi bẩn.
Nhìn có hơi buồn cười.
Cho dù là Lục Quyện làm mặt lạnh, vẫn có vẻ khôi hài.
Úc Ninh vừa kéo nước giếng, gió đêm thổi tan nhiệt độ cao trên mặt, vừa không nhịn được nhìn lén khuôn mặt Lục Quyện nhiều lần, trộm cười.
Dáng vẻ này của Lục Quyện đúng là khác một trời một vực so với lúc mới đến.
Dù sao thì rất có phàm khí.
Úc Ninh kéo nước xong, nín cười đưa thau nước tới trước mặt Lục Quyện, “Anh Lục Quyện, rửa chút đi?”
Đương nhiên Lục Quyện không từ chối.
Y nhóm bếp lâu vậy, tay đã bẩn không chịu nổi.
Nước giếng vô cùng mát mẻ, xua tan không ít nhiệt ý.
Lông mày Lục Quyện cũng dần giãn ra.
Úc Ninh vụиɠ ŧяộʍ nhìn mấy lần, thấy y không có ý rửa mặt, nhìn không được hỏi, “Anh Lục Quyện, có thể chụp mấy tấm hình không?”
Vừa nói ra, Lục Quyện quay đầu, híp mắt.
“Tôi không có ý gì đâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy, y rất đẹp trai.”
Úc Ninh nhếch môi, khóe miệng run rẩy, nhìn xúc động muốn cười xuống.
Lục Quyện không nói.
Úc Ninh mở to mắt, “…… Anh Lục Quyện?”
Lục Quyện: “Chụp đi.”
Y nói xong, cúi đầu, giống như vô cùng nghiêm túc rửa tay.
Chỉ là khóe miệng hơi cong, lại lập tức buông xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.
Được cho phép, Úc Ninh không nói hai lời liền lấy di động ra, ra hiệu cho Lục Quyện nhìn ống kính.
Càng ngày hắn càng cảm thấy Lục Quyện là người tốt.
Hắn để Lục Quyện nhìn vào ống kính, Lục Quyện liền nhìn ống kính, thật sự quá phối hợp.
Úc Ninh nhìn Lục Quyện trên điện thoại mang theo một chút ý cười nhìn vào ống kính, có hơi nhịn không được mà bật cười.
Hiện tại không thể để Lục Quyện xem được, hắn sợ Lục Quyện sẽ tức giận trực tiếp ngả bài với bà ngoại sau đó chạy trốn mất.
Chụp xong, Úc Ninh lại đổi một thau nước khác cho Lục Quyện, để y rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, sau đó đi ăn cơm.
Lục Quyện không hề phát hiện.
Đúng là rửa mặt bằng nước giếng rất dễ chịu, tâm tư khô nóng cũng lập tức bình tĩnh trở lại.
Sắc trời dần tối, trấn nhỏ vốn náo nhiệt như tiến vào trong yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn nhà người ta.
Úc Ninh trưởng thành trong hoàn cảnh này, khó trách lại đáng yêu như vậy.
Úc Ninh mua vé trở về lúc tám giờ tối, bởi vậy thời gian để bọn họ ăn cơm không nhiều.
Bà ngoại làm một bàn đồ ăn lớn.
Ánh ánh sáng mờ của bóng đèn cũ kĩ, Lục Quyện vốn dĩ đang lạnh nhạt vì mệt mỏi lập tức trở nên ấm áp.
Lúc ăn cơm, Úc Ninh rất ít nói chuyện.
Bình thường bà ngoại cũng rất ít nói chuyện, nhưng hôm nay vì có Lục Quyện, bà ngoại liền nói nhiều hơn, thỉnh thoảng kể một chút chuyện Úc Ninh khi còn bé, còn không ngừng gặp thức ăn cho Lục Quyện.
Bàn nhỏ, còn kê sát tường, Úc Ninh chỉ có thể ngồi bên cạnh Lục Quyện.
Thấy thức ăn trong bát Lục Quyện sắp tràn ra ngoài, Úc Ninh xấu hổ, thừa dịp bà ngoại không chú ý, vụиɠ ŧяộʍ ghé vào bên tai Lục Quyện, “Nếu anh không muốn ăn thì đừng ăn, bà ngoại không để ý đâu.”
Lục Quyện đáp lời, cũng không biết có nghe lọt tai hay không mà cuối cùng y vẫn ăn hết thức ăn trong bát.
Úc Ninh càng cảm thấy, Lục Quyện là người tốt.
Nhưng cơm nước xong xuôi, hắn liền ném ý nghĩ này ra sau đầu.
Bởi vì bà ngoại vừa dọn dẹp bát đũa vừa dặn hắn, “Con đi lấy cho Tiểu Lục cái chiếu đi? Trên nóc tủ trong phòng con đó?”
Úc Ninh sửng sốt, Lục Quyện vừa ra ngoài nhận điện thoại, trong phòng chỉ còn lại hắn và bà ngoại.
“Bà ngoại, bọn con muốn trở về, sẽ không qua đêm ở đây.”
“Như vậy sao được? Bên ngoài tối như vậy rồi, các con trở về không phải cũng tới rạng sáng sao? Còn được ngủ hay không?” Hiển nhiên bà ngoại không đồng ý, nghe hắn nói như vậy, động tác thu dọn bát đũa cũng chậm lại, “Sao con lại để người ta nửa đêm ngồi xe trở về vậy chứ? Ban ngày không có xe hay sao?”
“Bà ngoại, con không có ý này.”
Chủ yếu là, trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, phòng khách không thể ngủ được, đồ nhiều, ghế sô pha cũng là loại ghế đơn, đến đứa trẻ con ngủ còn không thoải mái, chớ nói chi là người đàn ông trưởng thành.
Mà phòng của bà ngoại nhỏ, không thể ngủ hai người, phòng ngủ của hắn lớn hơn một chút, miễn cưỡng có thể trải chiếu trên đất, nhưng trước không nói đến hắn và Lục Quyện ai ngủ dưới đất, chỉ riêng chuyện để hắn ở cùng Lục Quyện trong một gian phòng, Úc Ninh đã cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.
Thấy hắn không muốn, bà ngoại dứt khoát để bát đũa lên bàn, vẻ mặt ai oán, “Bà ngoại biết mà, con muốn trở về, nhưng khó lắm mới về được một lần, bà ngoại muốn con ở lại lâu một chút thôi mà.”
“Con lại sắp khai giảng rồi, không biết lúc nào mới có thể trở về.”
Lời này trái lại là thật.
Úc Ninh vừa khai giảng, liền không còn nhiều thời gian trở về nữa.
Bà lão vất vả, tóc sớm bạc màu, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều, còn gầy hơn những người đồng trang lứa một chút.
Lưng bà hơi còng, dưới ánh đèn trông cô đơn mà chua xót.
Tim Úc Ninh nhoi nhói.
Thành tích từ nhỏ đến lớn của hắn đều rất tốt, kỳ thật lúc trước thi lên đại học, hắn định không thi, như thế có thể sớm làm việc chăm sóc bà ngoại.
Nhưng bà ngoại kiên quyết không đồng ý.
Mấy năm trước đó, bà ngoại đã mượn tiền để hắn đi học.
Về sau nhận tiền của Dịch Thao.
Nếu như hắn không đi, làm sao xứng đáng với bà ngoại vì hắn mà buông xuống nỗi đau mất đi con gái, tiếp nhận bố thí của người đàn ông đã bỏ rơi con gái mình?
Úc Ninh nghẹn ngào, “Bà ngoại… Con đi dọn phòng.”
Chỉ là không biết nên giải thích thế nào với Lục Quyện .
Cũng không biết giường của hắn, Lục Quyện ngủ có quen không, không có điều hòa, Lục Quyện có quen không?
Chờ Úc Ninh đi rồi, bà lão mới vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười như ý.
Chỉ là chưa đến một lát, ý cười đã phai nhạt, chỉ còn ưu sầu, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Sau khi bà đi rồi, Úc Ninh phải làm sao đây?
Chỉ hi vọng, bà không nhìn nhầm Tiểu Lục.
Lục Quyện đi vào, bà lão còn đang thở dài.
Anh vô thức nhìn về phía gian phòng, “Bà ngoại?”
Bà lão liền lấy lại tinh thần, trên mặt được phủ lên ý cười hiền lành trong nháy mắt: “Con được không? Ninh Ninh đi dọn phòng rồi, con có muốn vào xem không?”
Lục Quyện ẩn ẩn cảm thấy vẻ mặt bà lão không thích hợp, nhưng dù sao y cũng vừa ở chung với bà được mấy tiếng đồng hồ, có lẽ chỉ là ảo giác của y.
Y nhẹ nhàng nhíu mày, lại lập tức giãn ra, “Được ạ, cảm ơn bà ngoại.”
Phòng của Úc Ninh không lớn, rất ít đồ, chỉ có một cái bàn cũ kĩ dựa vào góc tường, trên mặt bàn chất một ít sách chỉnh tề, còn có ống đựng bút.
Đó là giường kiểu cũ, giường là giường đơn, bởi vì là mùa hè, trên giường chỉ trải chiếu rơm.
Sau đó là một cái tủ cũ kĩ, trên nóc tủ đặt mấy tấm chiếu được cuốn lại.
Lục Quyện đi vào, Úc Ninh vừa lấy chiếu từ hộc tủ trải trên đất, vừa vặn trải giữa giường vừa tủ, không còn chỗ trống nào khác.
Nghe tiếng mở cửa, Úc Ninh quay đầu nhìn, thần sắc có vẻ đau khổ, “Anh Lục Quyện, có phải bà ngoại nói với anh, muốn tối nay anh ở lại đây không?”
Lục Quyện không phủ nhận, “Có nói.”
Úc Ninh lại mở miệng, “Nếu như anh không muốn ở, tôi lại nói chuyện với bà ngoại.”
Hắn cũng tuyệt đối không muốn Lục Quyện ở lại.
Hắn sợ mình nửa đêm không kìm được trước vẻ đẹp mà leo lên giường Lục Quyện.
“Không cần.” Lục Quyện vẫn là thái độ thờ ơ, ánh mắt rơi vào quạt điện trên đầu giường.
“Sẽ không làm chậm trễ huấn luyện của anh chứ?” Ngữ khí của Úc Ninh có chút ai oán.
“Sẽ không.”
Trên thực tế cuộc điện thoại vừa rồi là Từ Mính gọi tới.
Trước khi đi y cũng đã nói với Từ Mính rằng cuối tuần anh có việc muốn rời khỏi căn cứ.
Trước đây thời gian nghỉ ngơi y đều không rời khỏi căn cứ, lần này đột nhiên có việc, mặc dù Từ Mính hiếu kì nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói y nhanh chóng trở về, mọi người ở căn cứ đều đang chờ y.
Vừa rồi Từ Mính gọi điện cho y, là do nghe Nam Bắc nói chuyện buổi sáng y có nói đi gặp phụ huynh, gọi đến hỏi chuyện.
Lục Quyện không thèm để ý Từ Mính, cũng chỉ nói với anh ấy là mình đi gặp phụ huynh.
Sau đó vô cùng dứt khoát cúp điện thoại, chỉ để lại một Từ Mính đau lòng cho tiền đặt cược của mình mà gào thét bên kia điện thoại.
Úc Ninh càng ỉu xìu.
Hắn nhẹ nhàng đáp lời, đang định nhận mệnh ra ngoài múc nước vào lau chiếu, chỉ nghe thấy Lục Quyện nói: “Tôi ngủ trên đất, sẽ không oan ức cho cậu.”
Có lẽ là Lục Quyện hiểu lầm ý hắn, Úc Ninh vội nói: “Không không không, không oan ức! Tôi ngủ trên mặt đất là được! Anh Lục Quyện, anh trước chờ tôi một lát, tôi đi lấy nước!”
Sao hắn có thể để Lục Quyện ngủ trên mặt đất được chứ?
Cho dù là mùa hè, ngủ trên mặt đất cũng dễ bị cảm lạnh.
Lục Quyện quý giá như vậy, ngủ hỏng mất thì làm sao bây giờ.
Úc Ninh vừa đi ra ngoài, chưa đến một lát đã trở về, thò đầu vào cửa, mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng hỏi: “Bà ngoại hỏi anh có muốn tắm rửa không?”
“Nhà tôi không có phòng tắm, chỉ dội nước thôi ở sân sau.
Hắn nói xong, nhìn thấy chân mày Lục Quyện cau lại.
Quả nhiên rất không muốn.
Úc Ninh vừa định nói không muốn cũng không sao, dù sao chỉ nhịn một buổi tối.
Lục Quyện liền cúi đầu nhìn quần áo của mình, “Tôi không mang theo quần áo để thay.”
Y cau mày, bờ môi khẽ mím mà nhìn chằm chằm vào áo sơ mi bụi bẩn của mình, lộ ra vẻ mặt ấm ức.
Mấy phút sau, Lục Quyện ôm một chiếc áo phông, quần dài quá khổ và một chiếc qυầи ɭóŧ rõ ràng không phải size của y đi đến sân sau.
Quần áo là của Úc Ninh, đồ lót là mới.
Lúc nãy khi Úc Ninh đưa quần áo cho y, tai đều đỏ bừng.
Lục Quyện nghĩ thầm, cười ra tiếng.
Thật đáng yêu.
Bên trong phòng, Úc Ninh vẻ mặt không thể yêu mà lau chiếu.
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu khi nhìn mình của Lục Quyện.
Có lẽ dù là nam sinh nào đều có thiên tính so đo lớn nhỏ với người khác.
Ngay cả Lục Quyện cũng thế.
Dù đối phương không nói thẳng, mà nói quanh co lòng vòng, “Hình như đồ lót hơi nhỏ.”
Úc Ninh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
Hắn vừa quỳ gối trên giường lau chiếu, vừa thở dài, ngược lại không chú ý tới, Lục Quyện tắm xong đã trở về.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Úc Ninh mới giật nảy mình, quay đầu lại.
Lục Quyện không đổi quần áo, tóc quần áo đều ướt, áo sơ mi dính sát vào người, đường cong cơ bắp vừa nhìn liền thấy không sót một thứ gì.
Úc Ninh chỉ liếc một cái rồi lập tức quay đi, nói càm lăm: “Anh, sao anh không thay quần áo?”
Lục Quyện cau mày, “Sân sau không có thứ che chắn.”
Y nói xong, dường như cảm thấy quần áo ướt rất không thoải mái, để quần áo khô xuống cái bàn bên cạnh, liền bắt đầu cởi nút áo.
Phỏng nhỏ, Úc Ninh cảm thấy, chỉ một tiếng động nhỏ chút xíu như vậy cũng bị phóng đại vô hạn.
Hắn lại không dám động đậy, nghĩ tới lúc hai người nhóm lửa, loại cảm giác áp sát vào nhau kia.
Không ngờ dáng người Lục Quyện rất tốt.
Mặc dù không biết mỗi ngày y đều ngồi trước máy tính huấn luyện đến cùng là làm thế nào mà có được dáng người tốt như vậy, Úc Ninh hâm mộ.
Mà bây giờ người này thế mà còn thay quần áo sau lưng mình!
Nếu như da người có thể chiên trứng, Úc Ninh cảm thấy hiện tại mình có thể chiên được mấy quả rồi.
Cho dù không thích mình, Lục Quyện hẳn cũng nên nhớ, hắn là gay bẩm sinh chứ? Không thì sao hai người có thể xem mắt?
Nhưng hiện tại, Lục Quyện sao có thể quang minh chính đại thay quần áo ngay sau lưng hắn như thế chứ!
Đối với Lục Quyện mà nói, hắn không có nửa điểm hấp dẫn hay sao!
Úc Ninh ưu thương trong chốc lát, mới ném khăn lên giường, cấp tốc quay đầu, “Anh Lục Quyện! Anh thay quần áo trước đi! Tôi…….”
Hai chữ ra ngoài còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đã thấy Lục Quyện thay xong xuôi.
Quần áo của Úc Ninh mặc trên người Lục Quyện cũng không tính là quá nhỏ, chỉ là không rộng rãi như lúc Úc Ninh mặc.
Trút bỏ áo sơ mi âu phục, mặc đồ ở nhà, Lục Quyện nhiều hơn cảm giác lười biếng.
Có lẽ phát hiện Úc Ninh quay dầu, Lục Quyện nâng mi mắt, đối diện với ánh mắt bối rối của Úc Ninh.
Úc Ninh: ……
Cùng lúc đó, cái mũi Úc Ninh vô cùng không nghe lời mà chảy máu mũi.
Chỉ một nháy mắt như vậy, hắn cảm thấy mình lỗ rồi.
Cái gì cũng không thấy, thế mà phát hỏa.
Úc Ninh vô thức ngửa đầu để ngừng chảy máu mũi.
Không cần nghĩ cũng biết, hiện tại mặt hắn hẳn là đỏ giống như máu vậy.
Thấy dáng vẻ này của Úc Ninh, Lục Quyện sắc mặt khẽ biến, trực tiếp bước đến bên cạnh hắn, một tay kéo lại phần gáy hắn, ngăn cản động tác ngửa đầu, “Đừng ngửa đầu, khăn tay đâu?”
“Đừng động vào mũi!”
“Giơ tay trái lên.”
Úc Ninh ẩn ẩn cảm thấy ngữ khí của Lục Quyện có hơi hung dữ, nhưng hắn thật đúng không dám lộn xộn, nghe lời Lục Quyện ngoan ngoãn giơ tay trái lên, chỉ vào cái bàn.
Mà Lục Quyện bây giừ hình như cũng hoàn toàn không để ý mặt hắn đỏ thế nào, chỉ lập tức lấy khăn tay tới, nửa ngồi bên giường, cẩn thận từng li từng tí lâu sạch máu trên cằm, trên miệng và dưới mũi cho hắn.
Khi hắn tay lướt qua, động tác của Lục Quyện rất nhẹ, không cảm giác được gì nhưng quả thật biết, Lục Quyện đang ngửa đầu lau sạch cho hắn.
Úc Ninh vô thức liếʍ môi, mắt chớp chớp, cảm thấy càng mất mặt, “Để tôi tự lau đi, anh Lục Quyện?”
Không biết Lục Quyện có nghe thấy lời hắn nói hay không, động tác trên tay không hề dừng lại.
Chỉ là ánh mắt thẳng tắp rơi vào màu đỏ trên môi Úc Ninh.
Úc Ninh rũ mắt, vừa vặn có thể trông thấy sắc mặt căng thẳng của Lục Quyện.
Hắn vô thức rụt cổ ra sau, hình như Lục Quyện đã nhận ra, một cái tay khác lập tức nâng cái ót của hắn lần lữa, không cho động loạn.
Úc Ninh cũng không dám cử động nữa.
Vẻ mặt Lục Quyện hơi khó coi.
Chắc chắn là do dáng vẻ ban nãy của hắn… thật sự quá mất mặt.
Hắn có ý đồ giải thích: “Tôi cũng không biết tại sao tự dưng lại chảy máu mũi……
Lục Quyện nâng mi mắt.
Úc Ninh bị y nhìn tê dại cả da đầu.
Một giây sau, Lục Quyện hừ lạnh một tiếng, “Xem ra ban đêm tôi không thể cởϊ qυầи áo ngủ.”
“Tránh cho cậu lại chảy máu mũi.”
Nói xong, y lại nhẹ nhàng lau cánh môi bị Úc Ninh liếʍ qua, vết máu đã phai, sắc môi lại càng đỏ.
Lau sạch rồi, Lục Quyện nâng mí mắt, ánh mắt trêu tức, “Lần sau muốn nhìn liền quang minh chính đại mà nhìn, không cần tự khiến mình chật vật như vậy.”
Úc Ninh: ……
“Tôi không có, anh đừng nói bậy!