Xem Mắt Với Đại Thần Điện Cạnh

Chương 25:

Bị Lục Quyện đột nhiên nắm tay như vậy, Úc Ninh sửng sốt.

Tai nhoáng cái đỏ lên.

Từ nhỏ tới lớn, sau khi có thể nhớ chuyện, trừ bà ngoại, Úc Ninh chưa từng cùng người khác... bàn tay chặt chẽ kề sát như bây giờ.

Tay Lục Quyện còn lớn hơn tay hắn một chút, lòng bay tay giống như có một tầng chai mỏng, nhất là khi Lục Quyện dùng sức, khi dán vào nhau còn cảm thấy hơi nhột.

Nhiệt độ của Lục Quyện rất cao.

Lòng bàn tay Úc Ninh lại hơi lạnh. Cho dù là khí trời nóng như vậy, tay vẫn không quá nóng.

Nhưng bây giờ, nhiệt độ bàn tay của Lục Quyện như cuồn cuộn không ngừng truyền đến bàn tay hắn.

Có thể không chỉ tay, Úc Ninh cảm thấy, nhiệt độ cả cơ thể hắn đều đang không ngừng tăng lên.

Hắn dừng tại chỗ, không nhúc nhích.

Đâu chỉ Úc Ninh, ngay cả mấy bà lão vây xem phía sau cũng sửng sốt.

Không giống như trong tưởng tượng của bọn họ nhỉ.

Người phụ nữ nào lại cao hơn cả Ninh Ninh thế kia? Nhìn qua còn cường tráng hơn Ninh Ninh một chút? Chẳng lẽ bởi vì Ninh Ninh quá gầy?

Tại sao người phụ nữ này lại mặc một thân màu đen giống như quần áo đàn ông vậy? Mặc dù mắt bọn họ mờ nhưng rõ ràng nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng, đây không phải là do dưỡng sinh không tốt sao!

Dáng vẻ ra sao cũng không nhìn thấy, một đám người lớn tuổi bọn họ mắt không tốt, hơn nữa đối phương còn mang khẩu trang, che nửa gương mặt, không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng mà bà ngoại Ninh Ninh không hề để ý dáng vẻ cháu dâu thế nào, thần sắc vẫn bình thường đi về phía bạn gái và Ninh Ninh.

Thậm chí, còn mơ hồ cảm thấy tư thế đi của bà ngoại Ninh Ninh còn nhẹ nhàng hơn bình thường không ít.

Một đám người lớn tuổi cũng không phải người vô cùng bát quái, chỉ nhìn qua như vậy liền cười cười nói nói mà đi.

"Ninh Ninh." Cho đến khi bà ngoại đột nhiên gọi một tiếng.

Úc Ninh mới dần phục hồi tinh thần.

Hắn cảm giác cả người mình bây giờ giống như con tôm hùm bị nấu chín, lăn qua lăn lại trong nước sôi.

Úc Ninh tỉnh bơ hít một hơi thật sâu, gò má giấu dưới khẩu trang bị hơi nóng xông càng nóng thêm.

Tay hắn vần còn nằm trong tay Lục Quyện, nhưng hắn lại không thể tránh thoát ngay trước mặt bà ngoại.

Úc Ninh chỉ có thể mặc kệ, mắt hơi cong lên, "Bà ngoại, sao lại ra đón bọn con rồi? Không chờ trong nhà?"

"Bên ngoài quá nóng."

Vừa nói chuyện với bà ngoại, giọng nói hắn liền ôn hòa.

Bà ngoại cười khẽ, "Khá tốt mà, không nóng đến vậy đâu." Vừa nói, bà vừa nhìn về phía Lục Quyện đứng bên cạnh.

Mặc dù mang khẩu trang, nhưng vẫn nhìn ra được mi mắt nam sinh rất đẹp.

Ít nhất, chỉ nhìn nửa khuôn mặt đã xứng với Ninh Ninh nhà họ.

Bà ngoại hài lòng cong khóe miệng, dường như không nhìn thấy tay họ đang nắm chặt, giống như bình thường, đi tới bên người Úc Ninh, lải nhải với hai người họ, "Không biết Tiểu Lục thích ăn cái gì đây, nên tùy ý mua chút đồ, một lát nữa trở về bà ngoại làm cơm tối cho các con nha."

Sợ Lục Quyện không đồng ý, Úc Ninh theo bản năng nhéo một cái lên tay Lục Quyện.

Tay Lục Quyện liền... cứng ngắc giống nhưu bả vai anh vậy.

Úc Ninh nhếch môi, tầm mắt rơi vào trên người bà ngoại, tận lực xem nhẹ gò má và đôi tai đang nóng lên của mình,

Cũng may dường như Lục Quyện hiểu ý hắn, lập tức nói, "Con ăn gì cũng được, cảm ơn bà ngoại."

Úc Ninh mơ hồ cảm thấy, giọng Lục Quyện hình như nhu hòa hơn bình thường nhiều, ít đi một chút lãnh đạm và cách cảm.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về nhà, bà ngoại lôi kéo hai người nói chuyện mãi.

"Không kén ăn là tốt đó, không giống Ninh Ninh à, từ nhỏ đã kén ăn rồi, con nhìn hắn gầy thế nào, nhất định phải đốc thúc hắn ăn nhiều cơm hơn đó."

Tật xấu kén ăn của Úc Ninh cũng không phải được nuông chiều từ bé mà ra.

Trước kia đồ ăn trong nhà không nhiều, hắn sẽ cố gắng giữ lại cho bà ngoại, nếu như hắn ăn nhiều thì bà ngoại sẽ ăn ít, nếu như hắn ăn xong rồi, bà ngoại mới không ra ngoài tìm thêm.

Lâu ngày, ăn ít rồi, một vài món thậm chí không thể nào ăn được, là thói quen được khắc trong xương.

Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của Lục Quyện hơi híp lại, nhìn về phía Úc Ninh đi bên cạnh mình, không dám nhúc nhích cánh tay một chút.

Tai nam sinh đỏ đến sắp nhỏ ra máu.

Dù vậy, hắn vẫn không muốn rút tay ra trước mặt bà ngoại.

Khóe môi Lục Quyện hơi cong, vô cùng thành tâm đáp ứng: "Được ạ, bà ngoại, con sẽ đốc thúc hắn thật tốt."

Bà ngoại càng cười vui vẻ hơn, "Vậy thì tốt rồi, bà chỉ sợ không ai quản hắn, chính mình không thể quản tốt chính mình mà."

Úc Ninh đã từ từ quen với cảm giác nắm tay, nghe bà ngoại nói vậy, lập tức không phục mà giãi bày, "Con nào có, con ở bên ngoài đều ăn cơm rất tốt."

Cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ mới không có quy luật.

Mỗi ngày rạng sáng mới ngủ, đoán chừng ăn cơm cũng không có quy luật gì, mỗi ngày đều không ăn sáng.

Nhưng hắn không nói trước mặt bà ngoại.

Dù sao bây giờ hai người chính là châu chấu trên cùng một sợi dây.

"Trong lòng con có hiểu rõ hay không tự con biết mà, bà ngoại lười cãi vã với con." Bà ngoại nói còn lười nhìn Úc Ninh, dứt khoát đi vòng qua Úc Ninh tới bên cạnh Lục Quyện, bắt đầu đếm thói xấu trong cuộc sống của Úc Ninh.

Cái gì mà thích nằm trên giường đọc sách, đã nói với hắn bao nhiêu lần rằng như thế không tốt cho mắt cũng không nghe lời, may mà đến bây giờ còn chưa biến thành người mù, cái gì mà không chịu xài tiền, một bộ quần áo cũng phải mặc thật lâu, quần áo đều giặt đến bạc màu còn không muốn đổi cái mới các thứ.

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh lựa chọn im miệng.

Ngược lại là Lục Quyện nghe mấy câu xong nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn hồi lâu.

Úc Ninh bị anh nhìn đến da đầu tê dại, theo bản năng rút tay bị Lục Quyện nắm ra.

Cũng không biết người này làm thế nào, vừa thản nhiên nắm tay hắn còn ngay dưới tình huống đang trò chuyện với bà ngoại, cũng có thể thể gắt gao nắm chặt lấy tay hắn, không thể rút ra nổi.

Cũng may, con đường này không phải quá dài.

Bà ngoại đã sắp nói tới Úc Ninh khi còn bé chưa từng tiểu ra quần, cuối cùng cũng tới nhà.

Viện cũ không quá lớn, niên đại cũng lâu rồi, từ bên ngoài nhìn có vẻ u tối xơ xác, trong sân trồng một ít rau cải, còn dựng giàn nho, bây giờ đã là cuối hè, trên giàn nho vẫn xanh biếc, nhìn ra được chăm sóc rất tốt.

Lúc trước Úc Ninh và bà ngoại từng nói muốn tu sửa nhà cũ một chút, trước kia bị dột, đã sửa nóc phòng mấy lần.

Nhưng bà ngoại cứ không đồng ý, nói tiền đó không bằng tự mua chút đồ cho hắn dùng.

Nói mấy lần, Úc Ninh liền từ bỏ.

Đến nhà, bà ngoại dẫn đầu vào phòng trước.

Mặc dù trước khi tới đã nói một ít tình huống trong nhà cho Lục Quyện trước, nhưng khi chân chính đứng trong sân, Úc Ninh vẫn sợ Lục Quyện không quen, liền dừng bước.

"Anh Lục Quyện, anh yên tâm, trong nhà không phải nền đất, chỉ là không giống loại sàn nhà trong thành phố." Úc Ninh vừa nói, theo bản năng liếc nhìn giày của Lục Quyện.

Vì lúc trước trời mưa, trên đất có rất nhiều vũng nước.

Đôi giày kia của Lục Quyện có vẻ rất đắt tiền.

Đợi đã, sao lại là giày thể thao?

Úc Ninh bối rối.

Hắn còn tưởng rằng Lục Quyện mặc âu phục, sẽ đi giày da, kết quả lại đi giày thể thao?

Úc Ninh:...

Hắn đột nhiên nhớ tới lúc người người ta từng nói một chuyện.

Tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó lên đài lĩnh thường, còn đi một đôi dép lê.

Quả nhiên tuyển thủ chuyên nghiệp trong thiên hạ là người một nhà...

Trên mặt giày của Lục Quyện đã dính không ít bùn đất.

Thế này trông anh hoàn toàn xa lạ.

Úc Ninh không nhịn được, khóe môi từ từ cong lên.

Lục Quyện đang ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Tường xi măng màu trắng, ngói đỏ.

Ngay cả trong không khí đều mang theo hơi bùn đất, màu xanh của cây tùng trải dài đến chân trời.

Xa xa khói bếp lượn lờ.

Thỉnh thoảng có chim bay ngang trời.

Khắp nơi đều là không khí sinh hoạt.

Bàn tay nắm lấy tay Úc Ninh của anh từ từ co chặt, lại ý thức được điều gì, lập tức buông ra, rút tay về.

Sau đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Ừ, vào thôi, tôi không để ý đâu, không cẩn khẩn trương."

Đột nhiên tay bị buông ra, Úc Ninh còn đứng tại chỗ hồi lâu.

Nguồn nhiệt trên tay không còn, nhưng nhiệt độ còn chưa tan đi.

Năm ngón tay Úc Ninh co lại lại duỗi ra.

Vừa rồi là lòng bàn tay Lục Quyện ra mồ hôi sao?

Vào phòng, Úc Ninh nhận ra, rõ ràng bà ngoại đã cố ý sửa sang lại nhà cửa một phen, chỗ nào cũng được quét dọn đến không nhiễm một hạt bụi.

Bà ngoại đang đứng trước tủ lạnh, không biết đang tìm cái gì bên trong.

Đáy lòng Úc Ninh đột nhiên không rõ mùi vị.

Rõ ràng bà ngoại rất chú trọng.

Nhưng hắn lại lựa chọn lừa dối bà ngoại.

Trong một chớp mắt đó, thậm chí hắn còn muốn thẳng thắn với bà ngoại.

Nhưng, một giây sau, hắn liền quét đến người đứng bên Lục Quyện đứng cạnh bàn, hoàn toàn không hòa nhập với cả căn nhà.

Lục Quyện còn đeo khẩu trang, trên mặt không có vẻ gì, nhưng cũng không cau mày.

Quả thật giống như anh nói vậy, không hề để ý.

Mà đúng lúc này, bà ngoại lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon cô ca, trên mặt mang theo nụ cười, "Bà cố ý đi mua đó, khi còn bé Ninh Ninh rất thích uống."

Vừa nói, bà ngoại đưa cho Lục Quyện một lon cô ca mát lạnh.

Vốn dĩ khuôn mặt Lục Quyện không biểu cảm nháy mắt đã treo lên nụ cười.

Lúc anh cười lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia hơi cong lên, không phải lại cười giễu cợt, mà rất ôn hòa, đôi mắt kia giống nhu vô cùng nhu hòa mà nhìn chằm chằm bà ngoại.

Úc Ninh gướng gượng nhìn ra mấy phần cảm giác cám dỗ từ trong đó.

Tướng mạo của tra nam, thật không phải nói càn.

"Cám ơn bà ngoại." Cho đến khi Lục Quyện lên tiếng, Úc Ninh mới thu hồi thật nhanh ánh nhìn của mình từ trên người đối phương.

Bà ngoại nói mấy liền mấy tiếng tốt, "Đi đến ghế salon ngồi đi, để Ninh Ninh mở ti vi cho con xem nha."

Bà ngoại vừa nói vừa tới trước mặt Úc Ninh, nhét lon cô ca lạnh vào tay hắn, nhìn lỗ tai đỏ bất thường của cháu ngoại, cười đẩy sau lưng hắn một cái, nhỏ giọng dặn dò, "Uống ít một chút, cũng nói bạn trai con uống tí một chút."

Úc Ninh: "... Vậy sao còn chuẩn bị cái này..."

Bà ngoại không vui đẩy lưng hắn, đẩy hắn đến bên cạnh Lục Quyện, "Không phải người trẻ tuổi các con thích loại này sao?"

Trong suy nghĩ của bà ngoại, người trẻ tuổi thích, chính là tốt nhất, cho nên liền chuẩn bị cho bọn họ.

Nhưng mà, bà lại cảm thấy uống cái này nhiều không tốt cho cơ thể, cho nên chỉ có thể âm thầm dặn dò Úc Ninh và Lục Quyện uống ít một chút.

Úc Ninh đồng ý, "Con biết rồi, tự con sẽ đi mà bà ngoại..."

Mắt thấy sắp bị đẩy đến bên cạnh Lục Quyện rồi.

Bà ngoại cười ha ha, "Hai chàng trai tốt, bà ngoại đi chuẩn bị cơm tối cho các con nha."

Vừa nói, còn không để cho Úc Ninh có cơ hội phản ứng liền xoay người đi vào phòng bếp.

Phòng bếp ở quê không giống như loại phòng xép ở trong thành phố, chỉ là chia ra một gian nhỏ với phòng khách, không có cửa, có bếp lò và bếp ga.

Úc Ninh lúng túng liếc nhìn bà ngoại, "Anh Lục Quyện, anh đến ghế salon ngồi một lát đi? Tôi đi giúp bà ngoại, anh có muốn xem ti vi không?"

Lục Quyện nâng mí mắt, Úc Ninh cũng không biết y đang nhìn cái gì, luôn cảm thấy trong ánh mắt của y có thứ gì đó không rõ.

"Không cần, tôi đi giúp." Lục Quyện vừa nói, nhét lon cô ca trong tay vào ngực hắn, Úc Ninh còn chưa kịp ngăn cản, y liền nói, "Uống cô ca ít thôi, không tốt cho cơ thể."

Úc Ninh ồ một tiếng.

Vốn hắn cũng không có ý định uống nhiều.

Mà Lục Quyện còn mơ mồ nói: "Nhất là nam sinh."

Úc Ninh: "...?"

Trong lúc hắn ngẩn ra, Lục Quyện đã chen vào phòng bếp.

Thân hình y cao, ở trong phòng bếp giống như càng hoàn toàn xa lạ.

Úc Ninh đếm đếm, chờ y bị bà ngoại đuổi ra ngoài.

Ba, hai, một.

Vừa đếm đến một, Lục Quyện quả thật xoay người ra khỏi phòng bếp.

Úc Ninh cười khẽ, vừa muốn nói thì thấy Lục Quyện đưa tay bắt đầu cởi nút áo khoác âu phục.

Úc Ninh:...

Tay của tuyển thủ chuyên nghiệp đúng là rất đẹp, bởi vì hàng năm đều ở trong phòng nên da Lục Quyện cũng trắng, thân hình cũng ưu việt, vai rộng eo thon, trong giới điện cạnh mà muốn tìm ra người thứ hai có vóc dáng như Lục Quyện quả thật rất khó.

Đèn ở nhà cũ là kiểu bóng đèn cũ, có hơi mờ.

Lục Quyện đứng bên bức tường bởi vì niên đại lâu đời mà có hơi nhiễm vàng, cởi từng cái nut áo, ngón tay linh hoạt.

Khớp xương rõ ràng tay lại trắng, cùng với tây trang màu đen, tựa như hình thành tương phản.

Cho dù đang cúi đầu, đường nét của Lục Quyện vẫn rất đẹp.

Dưới ánh đèn, giống như động tác điện ảnh quay chậm vậy.

Úc Ninh theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Chờ hắn kịp phản ứng vừa rồi bản thân đã làm gì thì Lục Quyện tựa như có cảm ứng, ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ quét hắn một cái.

Một tay y còn khoác lên vạt áo âu phục, từ từ vén vạt áo ra ngoài.

Úc Ninh: ...!

Sau đó, hắn lại thấy Lục Quyện chậm rãi cong khóe môi.

Tựa như thật sự tua chậm động tác vậy.

Trong đầu Úc Ninh đều là... Lục Quyện thật sự là tướng mạo tra nam mà!

Nếu là đổi thành người khác cười với hắn như vậy, Úc Ninh khẳng định cảm thấy mắt và miệng người kia bị rút gân rồi.

Nhưng cái vẻ mặt này ở trên người Lục Quyện một chút cũng không kì cục, thậm chí còn khiến cho Úc Ninh nhìn ra cảm giác câu dẫn.

Một chớp mắt đó, Úc Ninh cảm giác não mình nổ đùng đoàng.

Lục Quyện lại cứ một mực cởϊ áσ khoác vào lúc này, vắt áo lên cánh tay, đi về phía hắn.

"Cầm áo giúp tôi?" giọng Lục Quyện vẫn như thường, thậm chí còn khôi phục lại vẻ lãnh đạm kia.

Úc Ninh ngây ngốc ồ một tiếng, sau đó bị buộc ôm lấy áo khoác của Lục Quyện.

Dường như trên áo khoác còn vương lại mùi hương của Lục Quyện.

Một vùi hương rất nhạt giống như mùi nước hoa.

Lục Quyện vậy mà! Cuốn áo tay áo sơ lên lên ngay trước mặt hắn.

Trên cổ tay phải của Lục Quyện quấn một vòng băng vải, ở khoảng cách gần, hình như Úc Ninh còn ngửi thấy mùi thuốc bắc nhàn nhạt.

Úc Ninh lập tức phục hồi tình thần.

Lục Quyện bị thương ở tay.

Nhưng vào lúc này hắn lại phản ứng chậm mấy nhịp.

Lục Quyện đã cuốn ống tay áo đến củi chỏ, sau đó không nói một lời đã bước vào phòng bếp.

Úc Ninh còn ôm áo của Lục Quyện đứng ở đó.

Cách mấy giây, hắn mới chạy đến cửa phòng bếp, "Bà ngoại, hay để con giúp cho?"

Hắn vừa nói, vừa liếc nhìn cổ tay Lục Quyện.

Lục Quyện không quay đầu nhìn hắn, mà bà ngoại lại liếc nhìn hắn, "Con đi xem ti vi đi, để cho bà ngoại và bạn trai con tâm tình."

Úc Ninh: "..."

"Yên tâm đi, sẽ không để hắn làm gì đâu, chỉ là rửa chút rau thôi."

Hắn đâu có không yên tâm.

Nhưng bà ngoại đã cự tuyệt như vậy rồi, Úc Ninh cũng không kiên trì nữa, chỉ là lúc xoay người nhìn Lục Quyện nhiều thêm một cái.

Đối phương không hề có ý định đi ra ngoài.

Cho dù nhìn không hòa hợp mà lại giống như hòa hợp.

Trở lại ghế salon, Úc Ninh theo bản năng vùi đầu vào trong quần áo.

Chờ ngửi được mùi hương không thuộc về mình, hắn lại kinh hãi, đây không phải áo của hắn.

Mấy giây sau, Úc Ninh dán lon cô ca kia lên mặt mình.

Giảm nhiệt.

【Bạn đã vỗ mông Tống Triệu.】

Úc Ninh: [Cậu lại thiết lập cái gì vậy...]

Úc Ninh: [Mèo con than thở.jpg ]

Tống Triệu: [Cậu đến rồi sao, tôi đang ăn cơm với Khương Hạo ở bên ngoài ]

Úc Ninh: [Ồ ]

Tống Triệu: [Cậu làm gì mà dáng vẻ như bị ép khô vậy ]

Úc Ninh cũng không biết nói như thế nào.

Hắn cũng không định nói với Tống Triệu rằng hôm nay hắn dẫn Lục Quyện cùng về, nếu không chắc chắn Tống Triệu lại nói hai người họ ám độ trần thương.

Hắn cũng không thể nói với Tống Triệu là hắn để cho bả vai vô địch thế giới kia làm gối tựa cho hắn, để vô địch thế giới rửa rau cho hắn nhỉ?

Nói ra hợp lý sao?

Úc Ninh vừa giải nhiệt vật lý, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn người trong phòng bếp.

Cho dù nhà không có cách âm, hắn cũng không nghe rõ bà ngoại và Lục Quyện đang nói gì.

Điều này làm cho trái tim khó lắm mới bình tĩnh lại của Úc Ninh lại một lần nữa không còn bình tĩnh.

Hắn cũng biết nhất định là bà ngoại nói chuyện khi hắn còn bé.

Úc Ninh ưu thương thở dài.

Làm sao hắn lại cảm thấy, bây giờ mình mới là người không hòa hợp vậy nhỉ.

Trong phòng bếp.

Bà ngoại cười nhìn động tác rửa rau có hơi vụng về của Lục Quyện, "Không biết rửa rau hả?"

Lục Quyện sửng sốt, trái lại cũng không giấu diếm.

Đôi tay này của anh thi đấu vô số lần, chỉ là chưa từng chạm vào rau trong vườn rau.

"Trên tay bị thương sao?" Bà ngoại liếc mắt nhìn băng vải trên cổ tay Lục Quyện.

Lục Quyện: "Không phải, chỉ là bảo dưỡng."

Bà ngoại ồ một tiếng, lại thấp giọng nói, "Nghe bà nội con nói, con thường thi đấu?"

"Chính là kiểu thi đấu giải thế giới phải không? Còn có thể đứng ở trên đài lĩnh thưởng..." Bà ngoại vừa nói đột nhiên quên mất lời bà nội Lục Quyện nói, dừng lại một hồi mới nhớ, "Giễu cợt, đúng rồi, là giễu cợt người ngoại quốc hả?"

Khóe môi Lục Quyện dần dần nở nụ cười hờ hững, ánh mắt cũng nhu hòa thêm một chút, "Không có khoa trương như bà nội con nói vậy đâu."

"Ôi chao, nghe có vẻ lợi hại thế cơ mà." Dường như bà ngoại cảm thấy hứng thú với đề tài này, vừa nói vừa không để Lục Quyện rửa rau nữa, chỉ để y đứng đó làm dáng.

Lục Quyện cũng không tranh chấp với bà lão.

Chỉ nghe lời mà đứng một bên tán gẫu với bà.

"Vậy bình thường có phải con rất bận không?" Bà ngoại lại hỏi.

Ban đầu biết bà nội Lục Quyện cũng là tình cờ, lão nhân ga có bạn học cũ ở trấn nhỏ này, năm đó tới trấn trên tìm bạn cũ chơi.

Mọi người trong trấn nhỏ thường xuyên qua lại với nhau, đều quen biết cả.

Có thể là tương đối ăn ý với bà nội Lục Quyện, hai người trò chuyện càng lúc càng hợp.

Cũng có thể là bởi vì hai người có phiền não giống nhau.

Úc Ninh là gay tự nhiên, Lục Quyện cũng vậy.

Khi bà nội Lục Quyện nhắc tới chuyện này, vẫn có hơi phiền muộn.

Cũng may bà cũng cởi mở, Lục gia cũng không chỉ có một đứa con trai độc đinh, ba mẹ Lục Quyện cũng không phản đối tính hướng của Lục Quyện.

Vừa vặn đoạn thời gian trước, bà ngoại Úc Ninh muốn tìm đối tượng hẹn hò cho Úc Ninh, hỏi bà nội Lục Quyện có người thích hợp hay không, bà nội Lục Quyện liền nói, giới thiệu cháu trai mình cho Ninh Ninh là được.

Nhưng thái độ cháu trai bà ấy rất quật cường, cha mẹ nói cái gì cũng không nghe, cũng không biết có đồng ý hay không.

Cho nên lúc bà ngoại Úc Ninh và bà nội Lục Quyện lại chọn lựa một đống dự bị bất cứ tình huống nào.

Không ngờ, Lục Quyện lại thật sự đồng ý đi gặp một lần.

Nhưng vào lúc đó, bà ngoại Úc Ninh còn không biết rốt cuộc Lục Quyện làm gì.

Cũng nói cho Úc Ninh dẫn người về nhà trước sau đó mới hỏi thăm bà nội Lục Quyện.

Bà nội Lục Quyện khen cháu trai đến tận trời.

Cái gì mà đánh với người ngoại quốc, công khai vả mặt bọn họ, khiến bọn họ đến rắm cũng không dám phóng.

Cái gì mà đứng trên đài lĩnh thưởng kiêu ngạo nhìn quần hùng.

Bà ngoại Úc Ninh à, cảm thấy, anh hùng rất xứng với đứa cháu nhà mình.

Nhưng bà lại lo lắng, đối phương có không thời gian ở cùng Ninh Ninh.

Vì vậy mới tìm cơ hội này, len lén hỏi.

Đối với câu hỏi này của bà ngoại, cũng gần như nằm trong dự liệu của Lục Quyện.

Giám đốc Từ Mình của chiến đội bọn họ cũng bởi vì công việc quá bận rộn, mới một lần lại một lần bị bạn gái đá, đến bây giờ, phẫn nộ đến không buồn yêu đương nữa.

Nói rằng yêu đương với đồ vô dụng, thà yêu đương với công việc không hơn sao?

Vẻ mặt Lục Quyện ngập ngừng, ngữ khí nghiêm túc, "Bà ngoại, là thế này, công việc của con quả thật bề bộn nhiều việc."

Nói xong, y đã nhìn thấy nụ cười trên mặt bà ngoại hơi ngừng.

Lục Quyện không quá để ý, "Nhưng con sẽ cố gắng ở bên Ninh Ninh."

"Sẽ không để hắn tự mình chăm lấy mình."

Bà ngoại buông tiếng thở dài, không nói tiếp.

Lục Quyện lại ném xuống một quả bom nặng kí: "Có chuyện này, con cần phải nói thật với bà ngoại."

"Cho tới bây giờ, thật ra con và Úc Ninh còn chưa chính thức qua lại."

"Ninh Ninh vốn định thẳng thắn với bà, nhưng cậu ấy không muốn xem mắt nữa."

Ánh mắt y thật sự rất chân thành.

Hơn nữa còn rất đẹp.

Cho dù là bà cụ, đều không chịu nổi công kích từ sắc đẹp.

Bà ngoại Úc Ninh ngẩn ra, Lục Quyện dẫn dắt từng bước, "Con đang theo đuổi cậu ấy."

"Con muốn cậu ấy từ từ tiếp nhận con."

"Bà ngoại, hy vọng bà có thể cân nhắc con."

Chuyện lừa dối này, không hề giữ lại chút nào mà cứ vậy mổ xẻ trước mặt bà cụ, quả thật có thể xem như là một cái thủ đoạn.

Nhưng Lục Quyện biết, bà ngoại Úc Ninh xem Úc Ninh như bảo bối.

Nếu như chỉ vẻn vẹn thông qua xem mắt, hai người sẽ như keo sơn cả đời không xa rời nhau, giống như tỏ ra vừa nhanh lại không thiết thực.

Anh muốn từ từ thâm nhập vào sinh hoạt của Úc Ninh.

Mà cam kết với bà ngoại Úc Ninh cũng giống như vậy.

Bà ngoại cần là người có thể bầu bạn lâu dài bên người Úc Ninh.

Bọn họ còn trẻ, nếu lúc này nói đến cả cuộc đời, không khỏi quá xốc nổi.

Trái lại thì thái độ của Lục Quyện thẳng thắn, khiến bà ngoại dần dần trầm mặc.

Bà ngoại vẫn không nhanh không chậm thái thức ăn.

Bầu không khí trong phòng bếp nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn tiếng thái rau, là tiếng la từ nhà ai thỉnh thoảng truyền tới.

Rất lâu sau, bà ngoại mới thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí nhẹ nhàng hơn trước đó không ít, "Tối nay không về sao?"

"Bên ngoài cũng sắp tối rồi, ngồi xe cũng không an toàn còn mệt nữa."