Tường hành lang không cao, cửa sổ mở lớn, gió đêm hè mang theo độ ẩm thổi vào mặt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài có thể trông thấy bầu trời đêm đầy sao.
Lại nói, dường như bắt đầu từ ngày đó, Ngô Thanh Trú không hút thuốc nữa.
Trong lúc suy tư, Trần Dữ bỗng có một suy nghĩ rất hay.
Trong truyện gốc, công và thụ chính vừa bắt đầu đã có hiểu lầm, mở đầu bằng cưỡиɠ ɠiαи, yêu hận tình thụ, hành hạ thể xác lẫn tâm hồn mấy chục chương.
Trần Dữ không biết chi tiết việc hiểu lầm, nhưng theo bản năng, anh không muốn ai trong hai người chịu tổn thương.
Trần Dữ nói: “Boss, tôi giới thiệu cho ngài một người.”
Ngô Thanh Trú từ tốn nói: “Cái gì?”
Trần Dữ mở chế độ tự động lái, háo hức lục tìm điện thoại, lấy ra ảnh chụp cùng với Dụ Trĩ Thanh: “Chủ cũ của tôi, cậu ba nhà họ Dụ, ngài biết cậu ấy, nhưng có lẽ ngài chưa từng thử nghĩ đến phương diện kia với cậu ấy.”
Bức ảnh này Trần Dữ lén chụp được lúc Dụ Trĩ Thanh nhào đến đánh lén. Trong ảnh, Dụ Trĩ Thanh mi mắt cong cong, một tay ôm cổ Trần Dữ, gương mặt dán sát mặt người đàn ông đang ngơ ngác.
Ngô Thanh Trú không nói gì.
“Là một đứa nhỏ rất tốt, thông minh lại lễ phép, còn đẹp nữa.”
Trần Dữ khen Dụ Trĩ Thanh, háo hức lại hưng phấn, tựa như những lúc khen em gái của mình trước mặt mọi người khi trước.
“Gần đây tôi gặp chút phiền phức, lúc nào cũng là cậu ấy giúp đỡ xử lý.” Trần Dữ nói: “Tốn rất nhiều thời gian, còn bảo tôi đến nhà cậu ấy ở, vừa nhân hậu vừa thích giúp đỡ người.”
Dù cho không có cách nào làm Ngô Thanh Trú rung động ngay lập tức, nhưng ít nhất còn có thể để lại chút ấn tượng tốt.
Bởi vì không giỏi nói năng, Trần Dữ chỉ có thể dùng vài từ lặp lại để nhấn mạnh: “Rất tốt, còn ngây thơ, là đứa nhỏ tốt tính nhất tôi từng thấy, boss, ngài tin tôi đi.”
Sau này khi gặp nhau, ngài nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy một chút.
Gương mặt thanh niên tối sầm, không rõ biểu cảm: “Phiền toái gì?”
Trần Dữ sửng sốt, nuốt một ngụm nước bọt.
Bên trong hoa huyệt còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Mr. X, thịt bên trong cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhồi đầy, thời gian quá ngắn, anh chưa kịp rửa sạch nó.
Nếu đã gọi Ngô Thanh Trú là boss, vậy thì phải trung thành với hắn, thành thật tuyệt đối.
Cũng không biết tại sao, đối diện với sườn mặt thanh niên, Trần Dữ cảm thấy khó nói thành lời.
Tựa như nói về vấn đề này bên tai Ngô Thanh Trú dù chỉ là một chữ cũng sẽ làm bẩn đối phương.
“Một, một chút rắc rối nhỏ thôi,” vì vậy chỉ có thể gượng gạo trả lời, “Đã giải quyết xong.”
Ngô Thanh Trú không nói gì, rất lâu sau, hắn khẽ cười một tiếng.
“Một chút phiền phức nhỏ bé cũng cần nhờ cậu ba nhà họ Dụ mới giải quyết được.” Hắn thấp giọng nói, “Nhưng mà, loại vô dụng giống như anh đúng thật là không có năng lực gì để tự gánh vác bản thân. Chỉ là tội nghiệp cho chủ cũ của anh, đã trả tiền lại còn phải bỏ thời gian ra.”
Trần Dữ không biết lý do tại sao bỗng nhiên đối phương lại bắt đầu chỉ trích mình, có chút ngơ ngác gọi: “Boss…”
Ngô Thanh Trú đột nhiên ấn thắng xe, nhẹ giọng nói: “Cút xuống đi.”
Không hiểu tại sao phải làm tài xế, rồi lại không hiểu tại sao phải nghỉ việc giữa đường, mấy chuyện này Trần Dữ làm nhiều rồi quen, cũng không cần nghĩ xem lý do Ngu Thanh Trú tức giận, dù sao có nghĩ cũng không ra, ngoan ngoãn nhẫn nhịn đi xuống xe, đi đến trạm tàu điện ngầm. Nhưng vừa đi vài bước đã bị người gọi lại.
Một khẩu súng bị ném ra ngoài bằng cửa sổ, Trần Dữ tay chân luống cuống tiếp súng.
Cửa sổ kéo lên, xe hơi tăng tốc chạy đi.
Về đến nhà, Dụ Trĩ Thanh một mình ngồi trong phòng khách, rũ mắt khều quan cờ trên bàn cờ, lông mi rũ xuống tạo thành bóng đen, lúc nghe được tiếng động, cậu quay đầu lại nở nụ cười: “A, sữa bò của em, cảm ơn anh trai. Còn Chuyển phát nhanh là một bộ đồ lót nữ có ren.
Ngày hôm sau, Trần Dữ lại bị bắt mặc thứ quần áo hành hạ người khác đó.
Cố tình ngày đó lại là ngày trường học mở cửa, Dụ Trĩ Thanh nắm tay anh chạy lên chạy xuống lầu trong ngôi trường lớn, đi qua đi lại. Qυầи ɭóŧ chữ T cọ sát âʍ ѵậŧ cùng hoa huyệt, vυ' thịt căng trướng bị áσ ɭóŧ nhỏ siết đến mức đau nhức, bên vυ' không được hút sữa bị vải ma sát ngứa đến làm anh muốn điên lên.
Một bên cắn răng chịu đựng cảm giác sung sướиɠ liên hồi, một bên giải quyết ánh nhìn đầy quan tâm lo lắng, hỏi han của Dụ Trĩ Thanh. Lêи đỉиɦ trước mặt bao người, hai đầu ngực nhỏ thẹn thùng dựng đứng, cứng rắn, đã vậy một trong hai cái còn đang chảy sữa. Sâu bên trong hoa huyệt ào ào chảy nước, tưới ướt đẫm tã giấy.
Giờ ăn trưa Trần Dữ bị Mr. X ép đi vào nhà vệ sinh, hút sữa đến mức triều phun, hai chân đều đứng không vững.
Hai cánh hoa nhỏ đỏ tươi kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ, nuốt thật sâu, dươиɠ ѵậŧ dính đâm vào tử ©υиɠ. Mỗi khi hoa huyệt ăn một đoạn dươиɠ ѵậŧ, thịt mềm như cái miệng nhỏ, cứ chảy nước không ngừng, mấp máy đóng mở.
Trần Dữ từ từ cởϊ qυầи lót ướt nhẹp, di động “ting ting” hai tiếng vang lên.
[ bé chồng dâʍ đãиɠ, ngày mai vυ' của cậu sẽ căng tức nữa đấy nha. ]
[ nếu không hút sữa sẽ khó chịu lắm. ]
[ bây giờ thủ da^ʍ cho ông xã xem, ngày mai ông xã sẽ hút sữa cho cậu. ]
Nơi này dù sao cũng là nhà của Dụ Trĩ Thanh, làm chuyện này, thật sự hơi…
[ tôi có thể từ chối sao? ]
[ tất nhiên ]
Mr. X dễ nói chuyện ngoài dự đoán.
[ rốt cuộc chờ đến lúc cậu căng tức ngực tới mức không chịu được thì sẽ lại để lộ hoa huyệt nhỏ bé van xin ông xã giúp cậu hút sữa thôi. ]
Trần Dữ trầm tư một lát, đặt mua dụng cụ hút sữa.