Trần Dữ lập tức sửng sốt.
Chẳng lẽ Ngô Tranh Trú không muốn xung đột với người khác nên gọi anh đến từ chối giúp sao?
Đúng rồi, một tên vệ sĩ thay chủ của mình đưa ra quyết định, như vậy rõ ràng là đang thể hiện thái độ không xem trọng đối phương, cũng không có chút tôn trọng nào.
Không khí ngưng trọng, Trần Dữ hiểu rõ nỗi khổ, nhưng làm thế nào cũng không xem thấu ý đồ của Ngô Thanh Trú, khi ánh mắt vô thức liếc nhìn A Ninh, anh bất chợt hiểu ra.
A Ninh và Dụ Trĩ Thanh rất giống nhau, đều là thiếu niên thanh tú xinh đẹp.
Thì ra là do ngại từ chối thẳng thừng người ta nên lấy cấp dưới như anh làm bậc thang.
Nghĩ thông, Trần Dữ nhẹ câu môi cười, vội vàng gật đầu: “Thiếu, thiếu một người chứ.”
Cổ tay đột nhiên bị người nắm chặt, xương đều sắp bị bẻ gãy.
“... Nhưng chủ của cậu dường như không hay uống trà.”
Trần Dữ mạnh mẽ nói tiếp nửa câu còn lại, đến chữ cuối cùng thậm chí giọng còn hơi run”
“Ngài Trường Trạch, ngài cũng nghe rồi.” Ngô Thanh Trú buông tay, nâng ly trà để trên bàn, “Ý tốt của ngài tôi nhận, lần này nói đến đây thôi.”
Tiếc rượu vẫn còn, trong sân vẫn đông người như cũ.
Vệ sĩ thật của Ngô Thanh Trú tất cả đều biến mất, dường như chưa từng tồn tại, ngay cả Toa Mộc cũng mất tăm, vì an toàn của đối phương, Trần Dữ chỉ đành nhắm mắt theo sau Ngô Thanh Trú.
Mỗi lần anh muốn nói gì đó đều bị đôi mắt hình viên đạn lạnh lùng của đối phương cắt ngang.
Mãi đến lúc đi lên xe, Trần Dữ mới có thể nói đến tình hình của cô gái kì lạ kia.
Ngô Thanh Trú một tay nâng mặt, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm ngực Trần Dữ.
Áo thun bó sát người vốn dĩ tôn lên cặρ √υ' lớn săn chắc, lại có thêm nịt ngực quấn mấy vòng, trông càng có vẻ căng tròn quá mức.
Không khí trong xe an tĩnh, chàng trai trẻ im lặng không tiếng động ghé sát người lại gần, tựa như động vật nhỏ nhạy bén, mày chau nhẹ.
“Trên người anh có mùi gì đó rất lạ.”
Tóc dài rũ xuống bên tai, mũi hắn dường như đã chạm tới đầṳ ѵú.
Bị người ngửi, lại còn quan sát, núʍ ѵú bị Mr. X hút sữa thẹn thùng dựng thẳng, tuôn ra một ít sữa tươi.
Trần Dữ không biết tại sao đối phương lại nói đến đề tài này, chỉ có thể lắp bắp trả lời: “Boss, ngài, ngài đừng ngửi chứ.”
“Anh ra lệnh cho ai?” Người con trai bất chợt ngồi dậy, “Sao mỗi lần tôi gặp anh đều thấy anh mặc đồ như ăn xin thế này?”
Trần Dữ quan sát một chút quần áo của chính mình. Áo thun bó sát, quần quân đội rộng, có hơi giống tài xế lái xe tải. Tuy là không đến mức giống ăn xin, nhưng bận như vậy đi vào nơi thanh nhã như nhà của ngài Trường Trạch, đúng thật có chút quá mức, mặt mũi để đâu chứ.
Im lặng một hồi, Ngô Thanh Trú nói: “Cô gái đó từng bị giam ở nhiều đà ngục nhiều lần.”
Trần Dữ trong lòng thầm giật mình: “Nhiều đà?”
Nơi giam giữ những tù nhân đáng sợ nhất, ở tuốt tận hải đảo cách xa đất liền.
“Hồ sơ điện tử tất cả đều bị xóa, nếu không phải cấp dưới của tôi có người từng gặp cô ấy, có lẽ không cách nào tra được.” Ngô Thanh Trú nói, “Cho dù cô ấy có thể ra tù nhưng cũng không trẻ như vậy. Giúp cô ta trốn ngục, lại còn cho cô ta súng đạn, người làm được tất cả rất ít.”
Khuỷu tay Ngô Thanh Trú tựa lên cửa xe, mắt nhắm nghiền, một tay đỡ đầu, đèn nê ông bên ngoài cửa sổ như lưu luyến bồi hồi rọi lên lông mi hắn, “Áo đen, mang mặt nạ bạc, có lẽ là người của nhà họ Dụ. Nhưng cũng không thể cam đoan hoàn toàn, rốt cuộc…”
Hắn dường như vô cùng buồn ngủ, giọng nói dần hạ xuống, đến chữ cuối cùng tất cả đều hóa thành tiếng hít thở đều đặn.
Khi xe ngừng lại, Ngô Thanh Trú bất ngờ hỏi: “Sao anh lại muốn giữ đứa bé kia?”
Trần Dữ cứ nghĩ hắn ngủ rồi, bị hỏi bất ngờ chỉ có thể hoảng hốt, vội tìm cớ: “Kia, cái đó, là… tôi sợ ngài ở một mình sẽ cô đơn, cho rằng nếu có thêm người ở cạnh ngài sẽ tốt hơn.”
Ngô Thanh Trú: “Anh cảm thấy tôi là người dễ dãi là ai cũng được sao?”
Trần Dữ lúng túng một lát.
Nếu thật sự là ai cũng được, vậy thì sẽ không một mình đến bây giờ
Cảnh tượng đêm hè ướŧ áŧ chín năm trước phảng phất hiện ngay trước mắt, Trần Dữ khi đó vừa cùng bạn gái làm xong, ở hành lang cuối của khách sạn nhỏ, Ngô Thanh Trú ngồi bên cạnh cửa sổ hút thuốc.
Trần Dữ vừa đến gần, Ngô Thanh Trú liền nói khẽ: “Anh đứng xa tôi một chút, dơ muốn chết.”
Trần Dữ theo bản năng hỏi: “Hả, cái gì? Tôi vừa tắm xong.”
Ngô Thanh Trú cười lạnh: “Chỉ riêng việc anh lên giường đã đủ dơ bẩn rồi.”
Trần Dữ kinh ngạc nói: “Vì sao, tôi với A Liên đều rất sạch? Đây là chuyện bình thường, boss, ngài không cần làm vậy……”
“Câm miệng,” Ngô Thanh Trú tức giận nói, giọng rất trầm.
“Dơ là dơ, anh bẩn muốn chết, tránh xa tôi một chút.”
Trong nháy mắt đó, Trần Dữ từ mắt chàng trai trẻ ấy nhìn thấy rõ ràng sự kiêu ngạo đến cố chấp ấy.
Haiz, Trần Dữ tốt tính nghĩ, đến lúc ngài gặp được thụ chính rồi sεメ không nghĩ thế đâu.
Ngoài miệng lại chỉ có thể nói: “Boss, ngài đừng hút thuốc, Nha Nha luôn chơi trên hành lang, con bé còn nhỏ, có mùi gì đó lưu lại sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe con bé.”
Nha Nha là con gái của đôi vợ chồng ở nhà kế bên.
Ngô Thanh Trú liếc anh, dập tắt thuốc lá.