Sau khi rời khỏi hoàng cung Trần thị vệ nhanh chóng đưa công chúa chạy về hướng đông, mục đích là đến thành Tam Quan để lánh nạn. Thành Tam Quan là nơi cách kinh thành xa nhất, đó là nơi hẻo lánh, ít dân sinh sống, nên rất phù hợp cho chàng cùng công chúa thay đổi thân phận để lẫn tránh truy binh.
Nhưng khi hai người chạy đến cổng thành thị gặp rất nhiều binh lính Đại Di đang canh ghác, cổng thành thì đã bị đóng đến sáng mai mới tiếp tục mở, dường như họ đang tìm kiếm ai đó, bởi bì hai người thấy rất nhiều binh lính dán thông báo bắt người.
Không biết là chúng muốn bắt ai, tuy nhiên với thân phận của hai người thì không thể tiến lên để dò xét tình hình, vì vậy Trần thị vệ quyết định tìm một phòng trọ để lẫn tránh trước, sau đó chàng sẽ ra ngoài do thám tình hình rồi nghĩ kế hoạch rời khỏi đây. Chàng quay sang công chúa:
" Tiểu thư, chúng ta đến quán trọ Xuân Nghi nghỉ ngơi trước, nơi đó vắng khách sẽ không thu hút nhiều người, ta sẽ ra ngoài do thám tình hình một chút."
Trần Giai Tinh không nói gì, liền ngước mắt nhìn Trần thị vệ và gật đầu, sau đó đi cùng chàng đến quán trọ Xuân Nghi.
Vì trước đó để dễ dàng lãng tránh quan binh nên hai người đã thay đổi trang phục của thương nhân, hiện giờ sắm vai là vợ chồng. Công chúa đã có mạn che mặt, Trần thị vệ đã bôi đen khuôn mặt, chính vì vậy mà khi hai người tiến vào không hề thu hút sự chú ý của mọi người trong quán trọ.
Tiểu nhị thấy hai người, vội vàng tiến lên :
" Khách quan ở trọ hai phòng hay một phòng" ,Trần thị vệ lên tiếng:
" Một phòng, phu nhân ta đi đường một ngày trời cần nhanh chóng nghỉ ngơi. À ngươi chuẩn bị nước tắm và một chút thức ăn rồi đưa lên phòng cho chúng ta"
Tiểu nhị nghe vậy vội lên tiếng " Hai vị đi theo tiểu nhân ạ"
Tiểu nhị dẫn họ lên lâu hai, phòng cuối cùng trong góc, mở cửa tiến vào và nói:
"Mời hai vị, tiểu nhân sẽ lập tức chuẩn bị nước tắm và thức ăn cho hai vị" nói xong quay người đi xuống lầu.
Sau khi vào phòng Trần thị vệ nhanh chóng đóng cửa phòng và nói:
" Công chúa, người ở trong phòng, thần sẽ ra ngoài do thám xung quanh, mua một ít đồ để mai ra thành"
Công chúa nghe vậy quay người nhìn Trần thị vệ:
" Được, ngươi nhớ chú ý an toàn của bản thân. Còn nữa, lần sau nhớ xưng hô".
Trần thị vệ vội lên tiếng " Là lỗi của thần". Sau đó chàng nhanh chóng rời đi bằng cửa sổ. Binh lính tuần tra vẫn rất nhiều, chàng lẫn tránh trong bóng tối, yên lặng quan sát, thấy cứ một nén nhang là có một tuần binh lính đi qua. Đợi binh lính trước mặt đi qua,chàng nhanh chóng chạy tới nơi dán cáo thị bắt người lúc sáng, chàng muốn biết họ muốn bắt ai.
Khi đến nơi dán cáo thị, chàng nhanh chóng xé một bản và lẫn tránh vào nơi khuất trong bóng tối để xem, vì binh lính tuần tra thường xuyên nên chàng không thể đứng đó xem được.
Nhìn tờ cáo thị trong tay, chàng giật mình, vì người được tìm kiếm lại chính là công chúa, bởi vì lúc sáng khi quân lính Đại Di tiến vào hoàng cung, lúc soát thì chỉ bắt được hoàng thượng,hoàng hậu cùng tất cả hoàng tử công chúa chỉ thiếu mỗi công chúa nhỏ nhất, cũng chính là Trần Giai Tinh. Tới đây chàng phát hiện không ổn chỉ phát ra hai tiếng:
" Nguy rồi"
Sau đó nhanh chóng chạy về hướng phòng trọ.
Công chúa sau khi Trần thị vệ rời đi thì ngẩn ngơ, nàng nhớ phụ hoàng, mẫu hậu, nàng cũng biến kết cục của họ khi quân Đại Di tiến vào, chính vì vậy mà lòng nàng đầy khổ sở. Do đó nàng đã không chú ý hành động to lớn bên ngoài. Đến khi cửa phòng bị đạp đổ, nàng giật mình lấy chiếc mạn che mặt, nhưng rất tiếc đã trễ.
Người đàn ông cao lớn trước mặt, thân hình cao lớn, mặc áo giáp đầy oai hùng, khuôn mặt tuấn tú, tuy nhiên có chút đen. Sau khi đạp cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt của công chúa, hắn ta giật mình bởi vẻ đẹp đó. Tuy đã nhìn thấy nàng qua tranh, nhưng hắn vẫn không tránh được kinh diễm, bởi bên ngoài nàng càng đẹp và quyến rũ hơn, nên khi thấy nàng cầm mạn che mặt, hắn nhanh chóng tiến lên giật lấy.
"Công chúa nhỏ nhất của hoàng hậu chính là nàng ư". Nói xong hắn cười tà đầy thâm hiểm, tiến lên bắt lấy cái eo mềm mại của nàng.
Công chúa thấy vậy vội lên tiếng " Ta không phải, ngươi lầm rồi, mau buông ta ra"
Nghe vậy Hoắc tướng quân lên tiếng" Nhầm sao, có nhầm không bản tướng không biết sao, người đâu"
Binh lính nghe tiếng, vội dân bức tranh trong tay lên đưa cho Hoắc tướng quân. Hoắc tướng quân một tay nắm chiếc eo mềm mại của nàng không buông, một tay mở bức tranh trong tay ra nói:
" Nàng xem, đây có phải nàng không, ta đã kinh diễm khi thấy nó, nên khi lục soát hoàng cung không thấy nàng, ta biết nàng đã chạy thoát nên vội cho đóng cửa thành và dán cáo thị. Bởi ta biết công chúa của ta còn ở bên trong kinh thành này."
Nói xong, Hoắc tướng quân, cười to đầy khoái chí, như rất vui vì đã nhanh chóng bắt được con mồi của mình. Sau đó hắn vác nàng lên vai và đi xuống lầu, quăng nàng lên ngựa, nhanh chóng tiến lên chạy vào hoàng cung.
Khi Trần thị vệ tiến về, đúng lúc gặp cảnh này, chàng muốn tiến lên nhưng chàng biết chàng không thể, một mình chàng không thể địch lại hàng trăm binh lính. Chỉ có thể bất lực nhìn theo rồi nghĩ kế cướu công chúa ra ngoài.