Vong Quốc Công Chúa Tiện Nữ

Chương 1. Nước mất nhà tan

Mùa đông giá rét lại kéo về, nhưng năm nay không còn những tiếng cười vui đùa của thiếu nữ giữa trời tiết như mọi năm. Lúc này không khí trong hoàng cung thật tĩnh lặng, như báo trước sắp có một trận máu tanh nơi đây.Triệu Giai Tinh năm nay 16 tuổi, nàng đang bồn chồn lo lắng không yên và lao nhanh ra ngoài. Các cung nữ đằng sau sốt sắng chạy theo la hét:

"Công chúa, công chúa"

Triệu Giai Tinh chạy một mạch đến Phượng Hoàng cung của mẫu hậu, lo lắng la lên "Mẫu hậu, mẫu hậu". Hoàng hậu đang ở trong phòng cùng Hoàng Thượng, nghe tiếng nữ nhi nhanh chóng đứng lên, tiến tới kéo tay Triệu Giai Tinh.

"Tinh nhi, hiện giờ hoàng cung vô cùng rối loạn, con mau chạy nhanh đi, ta kêu Trần thị vệ dẫn con chạy trốn". Nghe vậy Triệu Giai Tinh không nghĩ ngợi nói:

"Không, con không đi, con muốn ở lại cùng Phụ Hoàng, mẫu hậu, có sống cùng sống, chết cùng chết, con sẽ không đi bất cứ nơi nào cả".

Hoàng hậu nghe vậy vô cùng đau lòng, bà cũng không muốn xa nữ nhi, tuy nhiên thời buổi loạn lạc, Đại Di sắp tiến vào Bắc Sở, không còn con đường nào khác, chỉ cần nữ nhi còn sống. Bà chưa kịp nói thêm, thì Hoàng thượng đã lên tiếng:

"Giai Tinh, ngoan, nghe lời mẫu hậu, rời hoàng cung đi đến nơi nào đó làm lại từ đầu, con phải sống, phụ hoàng mới yên tâm". Nghe vậy, Triệu Giai Tinh cầm lòng không được, nước mắt tuôn như mưa.

Đột nhiên, bên ngoài cửa, Lý tướng quân, trên người đầy rẫy những vết thương, không nơi nào lành lặn tiến vào "Bẩm Bệ hạ , đại quân Đại Di đã phá cửa thành, quân ta không chống cự được nữa,xin người cùng Hoàng hậu mau chóng rời đi"

Biết trước kết quả, nhưng nó lại đến nhanh như vậy, hoàng thượng thấy vô cùng có lỗi với tổ tông, ông đã không giữ được Bắc Sở mà tổ tiên gầy dựng, thì làm sao dám bỏ nơi này rời đi, ông nhắm mắt lại và ra lệnh cho Trần thị vệ dẫn công chúa rời đi.

Trần thị vệ tiến lên và kéo công chúa nhanh chóng ra ngoài, công chúa hét lên " Phụ hoàng, mẫu hậu", nhưng nhận lại là cái xoay người của họ. Trần thị vệ nhanh chóng kéo công chúa chạy ra hoàng cung. Đứng ngoài hoàng cung, nhìn cảnh điêu tàn ấy, nàng không chịu nổi khóc nất lên, nàng biết phụ hoàng và mẫu hậu đang ở đấy. Hoàng cung này từ nay đã không còn là nhà của nàng, nàng không còn phụ hoàng mẫu hậu, Bắc Sở cũng trở thành một phần của lãnh thổ Đại Di, nàng nên đi đâu về đâu đây.

Trần thị vệ ngước nhìn công chúa trước mặt, 16 tuổi đã không còn nhà, chàng cũng vậy, từ nhỏ đã là cô nhi. Hiện giờ chỉ đành để công chúa chịu thiệt, nghĩ vậy chàng tiến lên và nói:

"Công chúa, chúng ta đi thôi, Bắc Sở đã không còn là nhà nữa rồi, thần nguyện bảo vệ công chúa dù phải hi sinh tính mạng này, nhất quyết không phụ lòng của Hoàng thượng"

Triệu Giai Tinh ngước đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn thị vệ, trầm lặng thật lâu, sau đó cất tiếng:

"Đi thôi, từ nay ta không còn là công chúa nữa, ngươi đừng gọi như vậy nữa"

Sau đó họ nhanh chóng tránh tai mắt của quân lính Đại Di và rời đi nơi nay, hi vọng con đường phía trước sẽ tốt. Nhưng họ không biết, điều đáng sợ đang chờ họ ở phía trước.