Không Biết Nguyên Do

Chương 3: Tần Trì: Kêu anh phải từ chối kiểu gì?

Cảm xúc Tần Trì ấp ủ sẵn luôn vì thái độ mềm như bông của Tần Dao mà bị công phá.

Nhưng đáy lòng anh vốn không muốn trở thành anh em yêu thương tôn trọng lẫn nhau với Tần Dao, bởi vậy anh chưa bao giờ cho Tần Dao có cơ hội lôi kéo bồi dưỡng tình thân với anh.

“Không ăn, không đói.”

Tần Trì lạnh nhạt từ chối: “Đã trễ thế này em còn đi lung tung làm gì? Ngày mai còn có thể dậy sớm đi học sao?”

Tần Dao bưng khay mì thật cẩn thận bước vào, giải thích: “Mai là thứ bảy không cần dậy sớm… Anh, anh nếm thử đi, em còn bỏ cả trứng gà vào nữa đây…”

Cô bỏ qua sắc mặt của Tần Trì mà đặt tô mì lên bàn, cầm lấy đôi đũa đưa tới trước mặt Tần Trì: “Anh, anh nếm thử một miếng thôi cũng được, chỉ một miếng thôi…”

Tần Trì hít sâu, bực bội kéo kéo cổ áo.

Cô như vậy kêu anh phải từ chối kiểu gì được? Thôi đi, nếm thử một miếng rồi lại đuổi người đi.

Đôi mắt Tần Dao sáng lấp lánh nhìn Tần Trì, áo sơ mi của anh trai đã bị cởi hai nút trên cổ, lộ ra xương quai xanh và hầu kết gợi cảm, dáng mặt cứng rắn, thâm thúy vô cùng.

Anh cô thật đẹp trai.

Tần Trì nhận lấy đôi đũa nếm thử một miếng, cũng mặc kệ mùi vị không tồi lắm, anh vẫn buông đôi đũa ra chuẩn bị nổi đóa.

Kết quả mới vừa nhấc mí mắt lên đã thấy Tần Dao cong người xuống chống khuỷu tay lên bàn sách, hai tay chống cằm, vẻ mặt chờ đợi nhảy nhót.

Tần Trì: “…”

Anh lại âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cứng giọng nói: “Em nên quay về ngủ.”

Tần Dao chớp chớp đôi mắt oánh nhuận: “Em chờ anh ăn xong, còn rửa chén nữa.”

“Anh có thể tự rửa.” Tần Trì nhíu mày: “Nếu còn không chịu quay về anh sẽ cho em đẹp mặt.”

Tần Dao vội vàng đứng dậy rời đi, lúc ra còn cẩn thận đóng cửa lại: “Vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút nha, ngủ ngon anh trai.”

Tần Trì hít một hơi, cũng không rõ vì sao bản thân mình lại mơ màng hồ đồ nhận lấy ý tốt của Tần Dao.

Cô em gái này cũng thật khó chơi!



Tần Dao nhảy nhót nguyên ngày. Tối hôm qua cô cố gắng nghe động tĩnh, chừng năm phút sau anh trai mới rời khỏi phòng làm việc xuống lầu rửa chén.

Chắc chắn anh ấy đã ăn hết mì trong tô rồi.

Tần Dao cũng không biết vì sao bản thân lại thấy vui vẻ như vậy. Buổi tối anh trai không về, cô còn cảm thấy hơi tiếc nuối, đứng lên ngồi xuống trong phòng khách chờ anh ấy về.