Không Biết Nguyên Do

Chương 2: Đêm hôm nấu mì cho anh trai

Tần Dao mở to hai mắt lắp bắp chờ anh trai tha thứ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vô tội lại vừa đáng thương.

Tần Trì không trả lời, chỉ nhìn Tần Dao, bày rõ ác ý của mình với Ôn Mỹ Như: “Tránh xa mẹ em một chút, loại sâu mọt như bà ta sẽ chỉ ăn mòn tâm trí của em!”

Tần Trì nói xong lại cầm chìa khóa ra cửa.

Tần Dao cảm thấy hơi mất mát, tự nhặt phiếu điểm của mình lên.

Thật ra cô cũng muốn cách xa Ôn Mỹ Như một chút, gần anh trai hơn một chút, đáng tiếc là anh trai lạnh nhạt tới cùng cực, vốn sẽ không chịu kéo gần quan hệ với cô.

Cả ngày Ôn Mỹ Như chỉ biết đi ra ngoài làm đẹp, chơi mạt chược, uống trà, khoe trang sức quần áo túi xách… trên buổi tụ hội với đám phu nhân nhà giàu, hoặc bay ra nước ngoài du lịch nghỉ dưỡng.

Tần Hải Ninh thì thường nhiều ngày không về nhà, có thể tưởng được cuộc sống bên ngoài của ông ấy hoạt sắc sinh hương, phong phú đa dạng tới mức nào.

Mà Tần Trì, ngoại trừ lúc công việc buộc phải đi công tác ra, mỗi đêm đều về nhà.

Tần Dao thở dài một hơi, khi thi tốt cũng không thấy anh ấy khen cô, mà vừa thấp điểm một chút đã răn dạy.

Vậy còn chẳng bằng thi kém một chút, ít nhất anh ấy còn có thể nói thêm vài câu với cô.

Phải làm sao mới có thể thân cận với anh trai hơn một chút đây!

Anh trai cô thật sự cao lãnh quá nha!

Tần Dao vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.

Tới mười giờ tối, thoáng thấy phòng làm việc của anh trai còn đang sáng đèn, cô dứt khoát tự mình quay về phòng bếp nấu một bát mì bưng lên.

Tần Dao mới vừa tắm rửa xong, còn đang thả tóc, trên người mặc váy ngủ, đi dép lê loẹt xoẹt tới gõ cửa phòng làm việc.

Tần Trì mới vừa kiểm tra xong một đống báo cáo, ngón tay thon dài xoa xoa huyệt thái dương.

Anh hơi mất kiên nhẫn nâng mí mắt lên nhìn về phía Tần Dao: “Chuyện gì?”

Tần Dao thò cái đầu nhỏ ra, cười tủm tỉm đi vào: “Thấy anh làm việc vất vả, em nấu mì cho anh ăn, anh nếm thử xem ngon không?”

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh người mặt cười.

Có đôi khi Tần Trì thật sự nghi ngờ trong Tần Dao vốn không có các loại cảm xúc như “tức giận”, “không vui”, “cảm thấy thẹn”, “khổ sở”…

Cho dù anh nói lời khó nghe tới cỡ nào Tần Dao cũng chỉ hơi cúi đầu, không rên lấy một tiếng nghe anh mắng.

Vào lúc bạn cho rằng chắc chắn cô đang nín thở đè nén, cố gắng kìm chế cảm giác uất ức, cô lập tức ngẩng mặt lên, nghiêm túc như đang thề thốt: “Anh, em thật sự biết sai rồi, anh đừng giận em nữa, giận dữ không tốt cho cơ thể, Dao Dao nhất định sẽ sửa.”