Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 13. Lão Kỷ

Sau khi hai người rời giường thu thập xong, đến nhà ăn dùng bữa sáng trước, trên đường đυ.ng phải Đường Tam, Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh, Kỷ Vu chào hỏi bọn họ, Chu Trúc Thanh hơi lãnh đạm một chút, gật gật đầu liền thu hồi ánh mắt.

Hôm qua, Kỷ Vu đã ra tay cứu giúp cô nàng, có tầng quan hệ này, hiển nhiên Tiểu Vũ không muốn để Kỷ Vu đi, còn muốn quấn lấy Kỷ Vu nói chút lời nhưng lại bị Chu Trúc Thanh phóng thích khí lạnh ép lui, bất đắc dĩ nhún nhún vai, thức thời dựa gần bạn cùng phòng Ninh Vinh Vinh ngồi xuống, thấp giọng nói đùa cùng cô nàng.

Kỷ Vu bất đắc dĩ xoa bóp tay nàng, dung túng nhìn nàng một cái, không nói gì.

Thấy mọi người đều đến gần hết, Đới Mộc Bạch ho khan một tiếng, nói: "Cái tên tiểu Áo này lại ngủ nướng. Chúng ta cứ mặc kệ cậu ta. Sau này mọi người sẽ sống và cùng học tập với nhau, cho nên chúng ta giới thiệu để quen biết lẫn nhau một chút. Tôi giới thiệu cho mọi người, Mập Mạp này chính là một học viên khác của học viện chúng ta, tên là Mã Hồng Tuấn, Võ Hồn là Phượng Hoàng. Còn vị này, ngày hôm qua tôi đã giới thiệu cho mọi người rồi nên tôi sẽ không nói thêm."

Đới Mộc Bạch chỉ chỉ Kỷ Vu, lộ ra một nụ cười mọi người đều hiểu, Kỷ Vu trợn trắng mắt với hắn, tên này lại chơi mình như thế nào nữa?

Tiếp theo, Đới Mộc Bạch giới thiệu tên và cả Võ Hồn của bốn người mới đến cho Mã Hồng Tuấn biết, sau khi giới thiệu xong lại tiếp tục nói: "Về sau mọi người đều phải sinh hoạt, tu luyện cùng nhau. Xưng hô cũng không cần quá mức câu nệ. Hơn nữa, bốn người vừa mới đến, học viện tổng cộng cũng chỉ có tám người mà thôi. Tiểu Áo và Mập Mạp đều gọi tôi là lão đại, bởi vì tuổi của tôi lớn hơn bọn họ một chút mà thôi, mọi người gọi giống bọn họ đi. Cứ gọi Mã Hồng Tuấn là Mập Mạp đi, cái tên Áo Tư Tạp kia, mọi người gọi cậu ta là tiểu Áo hoặc chú xúc xích đều được, các cậu gọi Kỷ Vu là... Lão Kỷ..."

Kỷ Vu nhíu nhíu mày, nhịn không được ngắt lời hắn, "Từ từ, tại sao lại gọi cậu là lão đại, đến tôi thì gọi là lão Kỷ?" Lão Kỷ nghe có gì đó là lạ.

Đới Mộc Bạch như là trời sinh đối nghịch với cô, nói ngược lại: "Hừ, vậy cậu muốn được gọi là gì?"

"Mọi người gọi giống A Thanh, gọi tôi là A V... A!" Thịt non bên hông bị người nào đó hung hăng nhéo một phen, người đó còn sâu kín nhìn mình, rất có bộ dáng nếu chị để người khác gọi A Vu em sẽ bóp chết chị.

Kỷ Vu túng một giây, lập tức thức thời sửa lời: "Gọi lão Kỷ cũng được, ha ha!"

Đới Mộc Bạch chậc một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: Còn không phải là nghe lời Trúc Thanh sao, có gì phải xấu hổ!

Sở dĩ hắn chỉ dám nói nhỏ, bởi vì ánh mắt sắc bén của Chu Trúc Thanh như muốn cắm dao nhỏ trên người mình, phụ nữ a, tính chiếm hữu thật là mãnh liệt, người khác nói một câu cũng không được!

Mọi người gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đương nhiên là hiểu một chuyện sâu hơn —— Ý kiến của Kỷ Vu không quan trọng, mấu chốt phải xem cô gái bên cạnh cô.

Tiếp theo, ánh mắt Đới Mộc Bạch chuyển hướng qua Đường Tam nói: "Đường Tam, sau này tôi gọi cậu là tiểu Tam được không?"

Đường Tam gật gật đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.

Không đợi Đới Mộc Bạch nói đến chính mình, Ninh Vinh Vinh sảng khoái nói: "Mọi người gọi tôi là Vinh Vinh là được. Người thân và bạn bè tôi đều gọi ta như vậy."

Tươi cười vẫn luôn treo ở trên mặt cô nàng, một câu đơn giản, khoảng cách giữa mọi người đã được thu hẹp một cách vô hình.

Xưng hô với Tiểu Vũ không cần đổi, nhưng khi ánh mắt Đới Mộc Bạch nhìn đến Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh lại chuẩn bị đứng lên rời đi. Trong lòng nàng, những người khác đều là râu ria, chỉ có Kỷ Vu mới để lại ấn ký trong lòng nàng.

Mà động tác Kỷ Vu thì ngược lại, mạnh mẽ giữ chặt tay nàng, ấn bả vai nàng ngồi xuống, "Mọi người gọi em ấy là Trúc Thanh là được, nha đầu này có chút thẹn thùng, hy vọng sau này có thể ở chung với mọi người vui vẻ."

Mọi người nhìn sắc mặt như sương lạnh từ đầu đến đuôi của Chu Trúc Thanh, nghe lời "thẹn thùng" của Kỷ Vu, nhịn không được muốn lắc vai cô, chị thanh tỉnh chút đi, bộ dáng cô ấy thẹn thùng chỗ nào?!

Chu Trúc Thanh cứng đầu, không hề quan tâm lời Kỷ Vu nói cùng bọn họ, Kỷ Vu thấy thế, nói xin lỗi với mọi người rồi kéo Chu Trúc Thanh ra khỏi nhà ăn.

Kỷ Vu tìm một nơi an tĩnh, nghiêm túc nói với Chu Trúc Thanh: "A Thanh, chị biết ba năm này em đã khổ sở rất nhiều, nhưng em không thể bỏ đi sự tin tưởng đối với người khác, em có thể thấy đó, bọn họ đều là những người rất tốt, nếu em đã vào Học viện Sử Lai Khắc rồi, sau này em đều học tập cùng bọn họ, rèn luyện trong một thời gian dài, em phải nỗ lực hòa nhập với bọn họ mới được!"

Trong ba năm qua, Kỷ Vu không phải chưa từng nghĩ đến việc đến Chu gia gặp nàng, nhưng người gác cổng là một người mắt chó xem thường người khác, không ai thông báo cho hắn thì căn bản không vào được.

Chu gia thủ vệ nghiêm ngặt, Kỷ Vu vô pháp lẻn vào thần không hay quỷ không biết, lại không biết vị trí cụ thể phòng Chu Trúc Thanh, cho nên hai người vẫn luôn không thấy mặt, đối với sự thay đổi của Chu Trúc Thanh, cô tất nhiên đau lòng không thôi.

Chu Trúc Thanh méo miệng, đột nhiên ôm lấy Kỷ Vu, tủi thân nói: "Em không cần bọn họ, em chỉ cần em! Chỉ cần chị ở bên em là được!"

Kỷ Vu vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, thở dài, nói: "A Thanh, em còn nhỏ, cuộc sống của em không phải chỉ có chị, còn có đồng đội kề vai chiến đấu, thậm chí về sau sẽ có người thương em, yêu em và cùng em đi hết cuộc đời."

Không biết vì cái gì, khi nói đến người yêu, trong lòng Kỷ Vu cứng lại, ngực buồn đến khó chịu, hốc mắt đều đỏ.

Chu Trúc Thanh khó thở, người này vẫn luôn muốn đẩy mình cho người khác, cô đã nói muốn nàng làm con dâu nuôi từ bé của cô mà!

"Không cần người yêu!" Chỉ cần chị.

Kỷ Vu nghe lời nàng nói xong, trong lòng càng khó chịu, hữu khí vô lực khuyên nhủ: "Được rồi, được rồi, không cần người yêu, nhưng đồng đội vẫn phải cần, nếu không thì cuộc sống của em sẽ rất cô độc a! Hơn nữa, không phải lúc nào chị cũng có thể ở bên cạnh em..."

Chu Trúc Thanh nghe cô nói, sợ cô vì để mình đi kết bạn mà tạm thời rời đi, tức khắc nóng nảy, "Không được, em không muốn tách ra khỏi chị nữa... Em hứa với chị là sẽ cố gắng hòa nhập với bọn họ thật tốt."

Kỷ Vu không biết những cái loanh quanh lòng vòng đó trong lòng nàng, vui mừng vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Cũng đừng quá ép buộc chính mình, so với việc em có thể kết bạn nhiều hơn, chị càng hy vọng em có thể vui vẻ."

"Ừm."

Trong nhà ăn, mọi người hai mặt nhìn nhau, Đới Mộc Bạch sợ bọn họ sinh ra cái nhìn không tốt lắm với Chu Trúc Thanh, ho khan một tiếng, thay đổi đề tài: "Tôi giới thiệu một ít quy tắc của học viện cho mọi người đi!"

Ước chừng thời gian qua nửa nén nhan, bên ngoài truyền đến tiếng reng reng reng.

Đới Mộc Bạch đứng lên, nói: "Đây là tiếng chuông viện trưởng triệu tập chúng ta. Đi thôi, chúng ta đến sân thể dục đi." Hai người bên ngoài nghe được tiếng chuông liền ngừng nói, đuổi theo đại đội.

Áo Tư Tạp đã đợi sẵn ở sân thể dục, trên tay còn cầm một cái xúc xích chính mình chế tạo ra. Mọi người không đợi trong bao lâu, một người trung niên từ một hướng khác của sân thể dục đi đến.

Người đến nhìn qua ước chừng 50 tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt dài và đặc trưng, cằm hơi nhô ra, gò má rộng, khuôn mặt phẳng, sống mũi hơi cụp.

Phất Lan Đức đi đến chỗ có tổng cộng tám học viên liền dừng lại. Giọng nói khàn khàn đặc trưng của hắn mang theo vài phần từ tính, "Năm nay thực không tồi, chúng ta lại có thêm bốn tiểu quái vật. Ta, viện trưởng Học viện Sử Lai Khắc, Phất Lan Đức, thay mặt học viện hoang nghênh các em đã đến. Sau đó, mỗi người các em giao một trăm Kim Hồn tệ đến chỗ thầy Lý phụ trách tài vụ. Mộc Bạch."

"Viện trưởng." Đới Mộc Bạch tiến lên một bước, có vẻ như hắn rất tôn kính Phất Lan Đức, thậm chí còn mang theo vài phần sùng bái.

Phất Lan Đức nói: "Vừa mới đến thêm bốn học đệ, học muội, em quay lại nói quy tắc của học viện cho bọn họ biết. Sau đó từng người trở về nghỉ ngơi, tận lực khôi phục trạng thái ở mức tốt nhất. Buổi học đầu tiên hôm nay, sẽ bắt đầu vào buổi tối. Áo Tư Tạp, trò và Ninh Vinh Vinh là ngoại lệ. Hai người các trò đi theo ta."

Phất Lan Đức phất phất tay, nói: "Những người khác có thể trở về nghỉ ngơi. Nhớ kỹ, trước khi trời tối, hãy để cho trạng thái của mình đạt đến mức tốt nhất, đừng trách ta chưa nói trước với các trò. Việc giảng dạy ở học viện này không giống với những nơi khác, thậm chí các trò có thể gặp nguy hiểm."

Viện trưởng vừa nói xong, Chu Trúc Thanh đã trực tiếp kéo Kỷ Vu rời đi không quay đầu lại. Kỷ Vu thở dài, yên lặng nói cho chính mình rằng thay đổi là phải cần thời gian, không thể quá sốt ruột.

Hoa hướng dương nhỏ của mama đã nhập học, bé con không thích hòa hợp với tập thể phải làm sao bây giờ? Còn có thể làm gì nữa?! Chỉ có thể chiều theo thôi!