Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 12. Làm nũng

"Haizz ~ quên đi, xoa thuốc giúp em đi!" Chu Trúc Thanh thở dài, dở khóc dở cười nhìn bộ dáng tủi thân của cô, thiếu nữ 15 tuổi chỗ nào? Rõ ràng là một đứa nhỏ 5-6 tuổi muốn ăn kẹo!

Bình rượu thuốc ban đầu kia đã bị rơi vỡ nát trong lúc cuống quýt, Kỷ Vu cầm một lọ khác đứng ở mép giường, lại lâm vào khốn cảnh.

"Ph... Phải cởϊ qυầи áo sao?"

"A?!" Đôi tai mèo của Chu Trúc Thanh khẽ nhúc nhích, mặt đỏ bừng, nhưng thấy mặt Kỷ Vu còn đỏ hơn mình, chỉ có hơn chứ không kém, trong mắt hiện lên ý cười, cảm xúc e lệ tan đi không ít.

"Đương nhiên phải cởi, sao có thể thoa thuốc mà không cởϊ qυầи áo?"

Chu Trúc Thanh đùa giỡn Kỷ Vu không kiêng nể gì, nhưng khi tay Kỷ Vu thật sự đυ.ng đến da thịt nàng, nàng hận không thể che lại miệng chính mình vừa nãy, ngón tay hơi lạnh cẩn thận cởi đi xiêm y nàng, trên bờ vai trắng nõn lộ rõ những cục u thâm tím.

Kỷ Vu rót rượu thuốc vào tay mình, trong mắt tràn đầy đau lòng, dịu dàng nói: "Kiên nhẫn một chút, vết bầm phải xoa mới có thể mau tan."

"Ừm."

Rượu thuốc gay mũi mang theo hương vị cỏ xanh, Kỷ Vu dùng sức rất vừa phải, không quá đau, Chu Trúc Thanh thoải mái híp mắt, đôi tai mèo không tự giác run run, Kỷ Vu thấy thế khẽ cười một tiếng, "A Thanh, thoải mái không?"

"Thoải mái ~"

Những lời này sao lại có nghĩa khác đến thế ~

Nhận ra mình đang nói gì, mặt Chu Trúc Thanh đỏ bừng, trên cổ ửng đỏ một mảnh, trên vai như có một ngọn lửa, đốt đến lòng nàng, ấm hồ hồ, nóng người vô cùng.

Ước chừng nửa giờ sau, Kỷ Vu dừng tay, vừa lòng nhìn làn da không còn bầm tím, con ngươi khẽ nhúc nhích, ma xui quỷ khiến hôn lên bả vai bóng loáng, mùi hăng hắc của rượu thuốc làm cô bỗng nhiên bừng tỉnh. Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Trúc Thanh, cô mất tự nhiên lui về phía sau hai bước, sờ sờ cái mũi nói: "Chị đi nhờ giáo viên hậu cần hỗ trợ đưa một cái giường lại đây, em điều tức dưỡng thương đi."

Chu Trúc Thanh nóng nảy, kiều thanh quát: "Không cho đi! Chúng ta ngủ cùng nhau!"

Kỷ Vu ngủ không thành thật, vào thời điểm dọn đến có một cái giường lớn hơn những phòng ký túc xá khác, cũng đủ để hai người ngủ, Chu Trúc Thanh biết rõ cô muốn trốn tránh cái hôn vừa rồi, nàng cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt. Nhưng tách ra ngủ là tuyệt đối không được, thật vất vả mới tìm được cô, phải bù vào chỗ trống ba năm qua, nếu không cô bị những tiểu cô nương khác bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?

Không sai, tiểu cô nương khác chính là nói đến Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cho rằng Kỷ Vu thích tất cả những thứ đáng yêu, năm đó cứu nàng, chăm sóc nàng chính là vì nàng đáng yêu, cứu Tiểu Vũ cũng là như thế, nhưng hiện tại Chu Trúc Thanh chỉ muốn trong mắt Kỷ Vu chỉ có một mình nàng.

"Chị sợ buổi tối sẽ đè lên vết thương của em." Kỷ Vu lúng túng đứng tại chỗ không dám động, mạnh mẽ tìm lí do cho mình, lại không nhớ đến người ôm Chu Trúc Thanh ngủ ngoan ngoãn suốt một năm kia là ai.

Mắt mèo của Chu Trúc Thanh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, không đáp lại lời nào, lẳng lặng nghe cô nói hươu nói vượn.

Thật lâu sau, Kỷ Vu bại trận dưới ánh mắt nàng, bất đắc dĩ cởϊ áσ khoác và giày ra leo lên giường, run rẩy mặc quần áo cho nàng, xốc chăn lên phủ qua đỉnh đầu, mặt đỏ tim đập sắp thở không nổi, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại chui đầu ra khỏi chăn.

"Như vậy có thể chứ?" Kỷ Vu bất đắc dĩ thở hắt ra, xuất thần nhìn trần nhà, ánh mắt không dám nhìn bên cạnh, 3 năm qua nha đầu này đã ăn cái gì vậy, dậy thì thật tốt quá đi!

Cuối cùng, Chu Trúc Thanh mới miễn cưỡng vừa lòng, nhắm mắt lại ngồi xếp bằng điều tức, lần ngồi xuống này mất hết nửa ngày, khi tỉnh lại trời đã nhá nhem tối. Kỷ Vu bên cạnh ôm chăn ngủ đến an tường, đôi chân dài trắng nõn vươn ra khỏi chăn, trên gương mặt trắng nõn có in vết đỏ do đè tóc mà có.

Chu Trúc Thanh cử động hai tay, phát hiện thương thế đã tốt lên không ít, sau một buổi trưa, nội thương đã dưỡng tốt đến bảy tám phần, năng lực hồi phục của Hồn Sư nhanh hơn so với người bình thường, người thường bị thương nghiêm trọng như vậy không thể lành trong 10 ngày được.

"Cánh tay đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng nói mới vừa thức dậy còn mang theo chút khàn khàn, Kỷ Vu xoa xoa đầu thở dài một hơi, đã lâu không ngủ nhẹ nhàng đến vậy, có lẽ là có meo meo quen thuộc ở bên người.

"Tốt hơn nhiều rồi."

Chu Trúc Thanh lật khỏi người Kỷ Vu đi xuống giường, giãn thân thể một chút, xương cốt toàn thân kêu răng rắc khiến người ta đau răng, hừ ~ nghỉ ngơi đầy đủ sẽ dễ tính sổ.

Trước đó cảm xúc Chu Trúc Thanh là bị mất khống chế nên đã quên, hiện giờ thân thể thoải mái, lúc này không hỏi thì khi nào hỏi?

"A Vu, chị không muốn giải thích việc ban ngày với em sao?" Chu Trúc Thanh ngồi trên đùi Kỷ Vu, đôi tay kéo cổ cô về phía mình, bộ dáng bá đạo lãnh khốc làm tim Kỷ Vu đập nhanh một trận, bất chấp tất cả, thái độ nhận sai phải thành khẩn, tư thế nhận sai phải hèn mọn, sau khi nhận sai phải bảo đảm kiên quyết.

"Chị sai rồi, chị sẽ không bao giờ tái phạm nữa!" Kỷ Vu thậm chí còn chu miệng, nâng giọng lên lay lay vạt áo nàng, bộ dáng mất tự nhiên làm Chu Trúc Thanh dở khóc dở cười.

Chu Trúc Thanh bắt lại cái tay lộn xộn của cô, buồn cười hỏi: "Chị lại học cái này từ ai?"

"Cháu gái nhà Ngưu đại thúc!" Kỷ Vu buột miệng thốt ra, nháy mắt tiếp theo quẫn bách che miệng lại, một người lớn như cô bị A Thanh biết mình học làm nũng với con nít, cô còn biết xấu hổ hay không?

Không ngờ sắc mặt Chu Trúc Thanh trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nói: "Cho nên chị chỉ là thích những thứ đáng yêu, cũng không nhất thiết phải là em, đúng không?"

Tất cả những thứ dễ thương sẽ thu hút sự chú ý của Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh không khỏi run sợ, nếu như có một ngày nàng khó coi không đáng yêu nữa, liệu Kỷ Vu có chọn người khác không?

Ba năm ngươi lừa ta gạt dường như làm Chu Trúc Thanh mất đi quá nhiều cảm giác an toàn, ngoài Kỷ Vu ra, nàng không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, mà hiện tại, dường như sự tin tưởng kiên định của nàng dành cho Kỷ Vu bắt đầu có vết rách, đây là điều Kỷ Vu tuyệt đối không muốn nhìn đến.

"Đương nhiên không phải, tuy rằng chị thích những thứ đáng yêu nhưng đó chỉ là sở thích thôi, nhưng A Thanh không phải, A Thanh... Là người quan trọng nhất trên thế giới này!"

Kỷ Vu nhìn thấy sự yếu ớt cùng bất lực của nàng, cô cũng hiểu được thống khổ của một đứa nhỏ sinh sống ở đầm rồng hang hổ ba năm, cô chỉ cần Chu Trúc Thanh biết một điều, đó chính là Kỷ Vu sẽ vĩnh viễn không phản bội nàng, Kỷ Vu sẽ cho nàng cảm giác an toàn mà nàng muốn.

"Thực xin lỗi, em không nghĩ, chỉ là em... Có chút ghen." Ba chữ cuối cùng không thể nghe được, nếu không phải Kỷ Vu lắng nghe cẩn thận, có thể cô đã bỏ lỡ, với tính tình ngạo kiều của Chu Trúc Thanh thì sẽ không nói lần thứ hai.

Kỷ Vu trì độn một ngày cuối cùng cũng thanh tỉnh, thử hỏi: "Ý em là Tiểu Vũ?"

"Hừ!"

"Oan uổng cho chị quá! Trước đó không lâu chị mới phát hiện Hồn Kỹ thứ nhất có tác dụng là một tấm chắn, nhưng chị cho rằng nhiều lắm thì có thể ngăn cản người có hồn lực cùng cấp với chị, không ngờ nó lại có thể ngăn cản công kích của Triệu Vô Cực. Có thể do ngày thường chị chèn ép Triệu Vô Cực quá nhiều, em lại quen biết chị, thầy ấy cố ý đặt phần lớn sức mạnh lên người em. Lúc đó chị đangđặt toàn bộ sự chú ý lên người em, cứu Tiểu Vũ chỉ là thuận tiện, thế cho nên chị đã phán đoán sai lầm, mới không thể... Hơn nữa trong khoảng thời gian này chị quá an nhàn nên đã mất cảnh giác."

Chu Trúc Thanh nghe cô giải thích xong, trong lòng vừa thoải mái vừa chua xót, hóa ra là như thế, nàng còn tưởng rằng...

"A Vu, ba năm này, có phải em đã trở nên rất không xong hay không?" Chu Trúc Thanh dựa vào lòng cô, nhẹ giọng hỏi.

Tim Kỷ Vu đột nhiên co rụt lại, đáy mắt hiện lên một tia hận thù, trước nay tiểu nha đầu của cô đều là tự tin kiêu ngạo, đều là bởi vì Chu gia!

"A Thanh rất giỏi, về sau, ở Học viện Sử Lai Khắc, A Thanh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, sẽ không có ai lại yêu cầu mỗi tiếng nói mỗi cử động của em, A Thanh muốn như thế nào thì cứ làm như thế ấy, chị vẫn sẽ luôn ở bên em!"

"Ừm."

Đêm đã khuya, hai người ôm nhau ngủ, khóe miệng mang theo ý cười, hai trái tim kề sát bên nhau không chừa một khe hở, như thể trở lại những ngày tháng ở Tinh La đại sâm lâm.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vu tỉnh lại thấy Chu Trúc Thanh vẫn còn ngủ say, vừa lòng vuốt ve mềm mại trong tay, sau khi hồn lực A Thanh tăng lên, trạng thái Võ Hồn bám vào người có thể duy trì cả một đêm, đó chẳng phải là tùy ý để cho mình "chà đạp" hay sao!

Cũng chỉ có Kỷ Vu mới có thể đùa bỡn không kiêng nể gì như vậy, nếu đổi lại là người khác, vừa đến gần nàng đã bị U Minh Bách Trảo!

Khóe môi Kỷ Vu treo lên một nụ cười gian, chờ sờ cái đuôi đủ rồi mới đánh thức Chu Trúc Thanh, dù sao cũng là ngày đầu tiên khai giảng, đến trễ cũng không tốt.

"A Thanh ~ đến giờ dậy rồi!"

"Ưm ~" Tai mèo run lên mấy cái, cổ họng phát ra tiếng kêu như mèo con, Chu Trúc Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, oán trách trừng Kỷ Vu một cái, lấy cái đuôi khỏi tay cô, sửa lại mái tóc đã bị cô làm cho rối tung.

Một cái liếc mắt phong tình vạn chủng kia, Kỷ Vu si ngốc nhìn nàng, thậm chí Chu Trúc Thanh bắt đầu thay quần áo cũng hồn nhiên không nhận ra.

"Lưu manh!"

Chu Trúc Thanh ra khỏi giường thay quần áo, xoay người phát hiện Kỷ Vu đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, cái tên ngốc nghếch EQ thấp này, rốt cuộc thì khi nào mới có thể hiểu rõ tâm tư của mình đây!

Kỷ Vu hoàn hồn, ngượng ngùng xoay mặt đi, lưu manh chỗ nào chứ, đều là nữ, nhìn một chút thì có làm sao? Nhưng mà dáng người A Thanh tốt ghê!