Độc Chiếm

Chương 13: Đi vào trong (H)

Để phối hợp phát sóng với ban truyền thông, rèm cửa của phòng hoạt động nghe nhìn là rèm che sáng, thường ngày là được thu lại, tuy nhiên lớp trước khi sử dụng phòng hoạt động nghe nhìn rõ ràng là không hoàn thành công việc dọn dẹp hoàn thiện, rèm cửa che lại khiến cả phòng học hoàn toàn chìm trong bóng tối, và chỉ có một góc nhỏ nhận được một chút ánh sáng mặt trời.

Phòng hoạt động nghe nhìn vào buổi chiều tất nhiên không một bóng người.

Nhưng bây giờ thì có rồi.

Lăng Hà Nam dựa lưng vào bức tường cạnh cửa, đối mặt với Lăng Tử Hàn, người đang bao trùm cả người cô trong một không gian chật chội trước mặt, và lo lắng mà nuốt nước bọt.

Cánh tay phải Lăng Tử Hàn đặt lên trên đầu cô, tay kia vươn qua, cạch một tiếng khóa cửa phòng học lại.

“Cậu đừng có làm càn, đây là trường học ...” Lăng Hà Nam nhỏ giọng nói.

“Dám làm không dám nói? Hửm?” Lăng Tử Hàn mặc một bộ đồng phục vest màu xanh đậm, chất liệu được ủi không có nếp nhăn, giống như hắn biểu hiện trước mặt mọi người không chê vào đâu được - những cảm xúc khuất sau mảnh kính đều hiện rõ mồng một, nhưng thăng trầm không để lại dấu vết.

Lăng Hà Nam liền nhút nhát: “Tôi không phải có ý này ...”

“Chị muốn tôi nói, tôi có thể thỏa mãn chị. Có muốn cả trường đều biết không ___Tối hôm qua chị gái tôi leo lên giường của tôi, dưới mình em trai cô ấy trằn trọc đòi muốn, chảy ra bao nhiêu là nước, mong muốn biết bao được tôi đυ.…” Hắn giơ tay tháo kính ném sang một bên, vừa nói chuyện vừa áp vào tai cô, liếʍ nhẹ vành tai mỏng manh của cô gái, “... được em trai ruột của cô ấy ŧɦασ.”

Lăng Hà Nam toàn thân căng thẳng, không khí kìm nén bên trong l*иg ngực cũng không dám thở, giơ tay đẩy hắn ra: “Tôi không có đòi muốn, cũng không muốn bị cậu ... bị cậu...”

Trên thực tế là có.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thực sự nghĩ về nó.

“Thật sự không có sao?” Tiếng cười của Lăng Tử Hàn phù phiếm và mê hoặc, “Đừng tự dối mình.”

“Lăng Tử Hàn, cậu đừng có tự luyến quá! Tôi không biết cậu tự tin đến mức nào và đã chơi với bao nhiêu cô gái rồi, nhưng tôi là chị gái của cậu! Cho dù cậu có phát dục cũng không nên phát dục với tôi!” Lăng Hà Nam tức giận đáp trả khi cảm thấy như bị giẫm phải cái đuôi của mình, Cô tức giận với Lăng Tử Hàn, tán tỉnh cô mà không có bất kỳ ranh giới đạo đức nào cả, và cũng giận bản thân mình vì cô đã dễ dàng bị em trai của mình trêu ghẹo.

“Chỉ có mình chị.” Hắn nói.

Lăng Hà Nam ngây ra: “Cái gì?”

“Tôi chỉ làm chuyện này với chị.” Lăng Tử Hàn cúi đầu xuống, đè nặng trên vai cô, giọng hắn trầm thấp, như đang thừa nhận điều gì đó kinh khủng: “Tôi không thích tùy tiện.”

... Cậu đã phát dục ngay ngày đầu tiên gặp tôi, rõ ràng là rất tùy tiện. Lăng Hà Nam bất giác càu nhàu trong lòng, nhưng cô lại không dám nói thẳng ra __ Nhưng Lăng Tử Hàn tuy nhiên chưa từng có kinh nghiệm tìиɦ ɖu͙ƈ, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ qua. Trong lòng cô, với cái vốn có của em trai mình, cho dù các cô gái không xếp hàng đi tới tận cửa, chỉ cần cậu ta muốn, thì chắc hẳn là có thể dễ dàng thu phục lòng người, tại sao lại một cô cũng không có?

Người đầu tiên còn là chị gái hắn, đúng là thê thảm quá.

Có phải có bệnh rối loạn nhân cách nào không? Nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình nhà họ Lăng, và liên tưởng đến những tính cách khác nhau của em trai mình trong những tình huống khác nhau, Lăng Hà Nam càng nghĩ càng tin vào điều đó. Lăng Tử Hàn khác với cô người có thể thoát khỏi nhà họ Lăng khi còn nhỏ, hắn luôn sống theo những tiêu chuẩn khắt khe, tuy là người được chiều chuộng nhưng áp lực phải chịu chắc không ít, dựa vào sự hiểu biết về tính cách của cha mẹ cô, cô ấy chắc chắn rằng họ nhất định chuyện gì cũng yêu cầu Lăng Tử Hàn làm được đến mức tốt nhất có thể.

___ Không có gì ngạc nhiên khi hắn trở nên như thế này.

Có lẽ đó là sự cộng hưởng của sự đồng cảm, cô thấy cần phải cứu hắn ra khỏi tình hình dầu sôi lửa bỏng.

“Tôi giúp cậu được không?” Cô tự nhiên mà đưa tay lên sờ đầu Lăng Tử Hàn, đầu tóc mềm mại khiến cô có cảm giác như đang sờ vào chú cún con. Lăng Tử Hàn ở dưới bàn tay sững sờ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Làm chuyện này ở trường học sao?”

Lăng Hà Nam ngây người một lúc, sau đó mặt đỏ bừng, vỗ mạnh vào sau gáy hắn: “Tôi không phải nói chuyện đó!”

Lăng Tử Hàn thuận thế áp vào người chị gái, rũ vai cười trầm mặc: “Lần trước khi chị nói điều này...”

Trong lòng cảm thấy bối rối trước tiếng cười quấn quýt bên tai của Lăng Tử Hàn, Lăng Hà Nam vội vàng ngắt lời hắn: “Tôi không phải có ý như vậy, ý tôi là, tôi sẽ giúp cậu tìm bạn gái, để sau này nếu cậu có nhu cầu này, cậu có thể chính đáng quan hệ với bạn gái ...” Tất nhiên, điều đó chỉ có thể được thực hiện khi đã trưởng thành.

Sau đó cô cảm thấy rõ ràng cơ thể Lăng Tử Hàn lại cứng đơ.

Lăng Tử Hàn thu liễm lại cảm xúc, nhưng trong giọng nói lại có pha chút nguy hiểm: “Chị à, thân chị còn lo chưa xong, có tư cách gì mà nói những lời như vậy với em?”

Lăng Hà Nam khựng lại.

“Tôi không cần sự thương hại của chị, chị cũng không có tư cách thương hại tôi, tôi đã nói tôi chỉ là không thích tùy tiện, đối với tôi mà nói chị là người đầu tiên, nhưng đối chị thì ___tôi cũng là người đầu tiên.”

Lăng Hà Nam cau mày ngạc nhiên, 10 năm rồi cô không gặp, làm sao hắn có thể biết được lịch sử yêu đương của cô?

“Chưa kể ...” Lăng Tử Hàn đang ấp ủ trong hốc cổ của chị gái, môi cong lên trong bóng tối tĩnh lặng, ngón tay cởi từng cúc áo chiếc sơ mi trước ngực cô, chờ khi Lăng Hà Nam phản ứng lại, bộ ngực đầy đặn của cô đã từ sau chiếc áo sơ mi lộ ra ngoài.

Đồng phục học sinh trong mùa xuân là một bộ gồm áo sơ mi dài tay và áo khoác, sau bữa trưa Lăng Hà Nam cùng với đám bạn phơi nắng ở sân vận động, cho nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, giây phút này đây vạt áo bị vạch ra, chiếc áo ngực màu hồng phấn viền ren nhấp nhô cùng với hơi thở của cô.

Cách lớp vải của chiếc áσ ɭóŧ, cô tuy nhiên co thắt như bị điện giật trong một giây vì sự đυ.ng chạm của hắn, những đầu ngón tay trắng nõn và xinh đẹp đang ôm lấy bầu ngực của cô mà chậm rãi nắn bóp.

Lăng Hà Nam giống gặp phải kẻ địch, da gà nổi điên cuồng cùng với động tác của Lăng Tử Hàn, vươn tay đẩy mạnh hắn: “Đừng!”

Lăng Tử Hàn ngước cằm lên, trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm của hắn, dường như cô cảm nhận được khóe miệng hắn cong lên: “Chưa kể, bên cạnh tôi còn có một chị gái có thể ŧɦασ bất cứ lúc nào, tôi sao phải bỏ gần tìm xa chứ?”

Cô đẩy mạnh hắn lần nữa, nhưng đã bị Lăng Tử Hàn ra tay như chớp mà đè mạnh vào tường trong giây tiếp theo.

Lăng Tử Hàn vùi đầu vào cổ cô, hàm răng cắn mạnh xuống.

Cô nghĩ sẽ đau nên nhắm mắt lại, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ cắn nhẹ một cái, hai hàm răng tách ra ngay khi vừa chạm vào, sau đó khoảng trống được lấp đầy bởi chiếc lưỡi, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt dọc theo động mạch trên cổ làm ướŧ áŧ cả cổ, một luồng điện tê dại chạy dọc theo dây thần kinh của cô, theo đường đi của lưỡi hắn.

“A.” Cô không nhịn được rêи ɾỉ, rồi ý thức được mà ngậm miệng lại.

Đầu của Lăng Tử Hàn càng ngày càng thấp, môi và lưỡi đến trước ngực cô.

“Tử Hàn , đừng làm như thế!” Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng tay của Lăng Tử Hàn đã chiếm lấy mọi thứ ngay lập tức ___ thò tay vào trong áo ngực của cô.

Bàn tay mà cô tưởng tượng như của một nghệ sĩ, cứ thế mà kẹp giữa chiếc áσ ɭóŧ bó sát và bầu ngực của cô, những ngón tay bóp lại liền nắm hết bầu ngực cô vào lòng bàn tay.

“Thật mềm mại, chị à.” Lăng Tử Hàn ngẩng đầu, khàn giọng cười nhạo cô.