Không phải luôn trông mong cô không tìm được đường về nhà sao?
Trong khi Cha và Lăng Hà Nam đang nói chuyện, Lăng Tử Hàn ngồi lại chỗ của mình và bắt đầu nói chuyện với người lái xe phía trước.
Chiếc Bentley chạy vυ't đi, Lăng Hà Nam lật xem sổ giới thiệu mà Lăng Tử Hàn đưa, và phát hiện trong đó một thẻ xe buýt.
Nghĩ lại chuyện đảo mắt vừa rồi của hắn, Lăng Hà Nam không khỏi bật cười thành tiếng.
Bỗng thấy có chút hơi ấm lại rồi.
Ghi danh, lớp học, buổi sáng trôi qua thật bình lặng và chậm rãi.
Lăng Hà Nam có một nhân cách tốt và ngoại hình dễ nhìn, nên rất nhanh kết được bạn mới ở trường.
Giờ nghỉ trưa là trường có nấu cho ăn, sau bữa cơm, Lăng Hà Nam nhìn thấy em trai mình từ xa khi cô đang nghỉ trưa trên sân vận động với hai ba người bạn mới.
Có vẻ như hội học sinh đang thực hiện hoạt động gì đó, một vài người đang đếm các công cụ.
Theo tầm nhìn của Lăng Hà Nam, Diệp San San bên cạnh với vẻ đã hiểu mà phát ra tiếng “Ồ”: “Cậu đang nhìn trộm hội trưởng hội học sinh à?”
Lăng Hà Nam: “Hả?”
Diệp San San chỉ chỉ về phía của Lăng Tử Hàn: “Lăng Tử Hàn đó, hội trưởng hội học sinh, chỉ số IQ rất cao, đã nhảy hết một lớp, hiện tại là học sinh năm hai cấp phổ thông, đừng có mơ tưởng, người ta là học trò bậc tinh anh, chỉ học hành chứ không yêu đương, không theo đuổi được đâu.” Khi nói điều này, Lăng Tử Hàn tình cờ dắt một số cán bộ hội học sinh đi về hướng này.
Phương Văn bên cạnh nhìn chằm chằm Lăng Tử Hàn đang tiến lại gần, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Chờ một chút, cậu và Lăng Tử Hàn cùng họ ... ngẫm lại, hai người hình như có chút ... giống nhau?”
Diệp San San nghe xong cũng bị sốc rùng mình, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn Lăng Hà Nam đang ở bên cạnh và Lăng Tử Hàn đang tiến về phía này: “Khϊếp, thật sự là giống, cậu không phải là chị em ruột thất lạc nhiều năm gì đó chứ?”
“...” Lăng Hà Nam cười khổ haha một tiếng, nghĩ đến việc cha cô không muốn cô và Lăng Tử Hàn quá thân thiết ở trường, liền quyết định che đậy: “Làm sao có thể, tôi thấy các cậu nghĩ nhiều quá rồi, người như cậu ta sao mà có thể là em trai tôi…”
“Chị.” Nói được một nửa, giọng điệu từ tính của người thanh niên đi theo cùng với gió mà tới.
Diệp San San và Phương Văn ngẩn ra một lúc, nhìn Lăng Hà Nam không nói nên lời.
“Anh Tường, các anh đi trước đi, tôi nói chút chuyện với chị tôi.” Lăng Tử Hàn quay đầu lại nói với mấy cán bộ xung quanh.
“Tử Hàn, cậu thật không đúng, từ khi nào cậu có chị gái xinh đẹp như vậy cũng không nói với chúng tôi chứ!” Mấy cán bộ hiển nhiên cũng rất ngạc nhiên, người được gọi là anh Tường là trưởng nhóm đội tuyên truyền đã vỗ vào lưng hắn một cái tát, một cánh tay bên kia cũng choàng qua cổ Lăng Tử Hàn và kẹp hắn lại, mấy người trêu chọc hắn một lúc.
Lăng Tử Hàn không tức giận, chỉ quay lại đối mặt với ba cô gái sau khi đùa giỡn đuổi những người kia đi.
Diệp San San và Phương Văn hiển nhiên còn chưa tỉnh người, Lăng Tử Hàn cười với hai cô gái: “Thực xin lỗi, cho phép tôi mượn chị gái một chút.”
Sau đó Lăng Hà Nam bị bắt cóc đi.
Lăng Hà Nam đi theo sau lưng Lăng Tử Hàn mà không rõ lý do và không biết hắn muốn đi đâu, cô vừa đi vừa phàn nàn theo sau: “Tại sao cậu lại nói ra quan hệ của chúng ta, cha của cậu… nếu cha mà biết không phải là tức chết sao.”
“Chị có lẽ mong ông ấy tốt nhất là tức chết chăng?” Lăng Tử Hàn dẫn cô đến tòa nhà Minh Tư của trường mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
“Đừng nói nhảm, tuy rằng tôi không thích ông ta và ông ta cũng không thích tôi, nhưng tôi cũng không đến mức nguyền rủa ông ấy chết.”
Lăng Tử Hàn dừng chân lại, sau đó quay đầu nhìn cô: “Chị cũng khá hiểu lý lẽ.”
“… Chị vẫn luôn rất rất sáng suốt.” Lăng Hà Nam có chút kiêu ngạo khoe khoang chính mình, “Cậu tính đưa tôi đi đâu vậy?” Thấy người xung quanh càng ngày càng ít, Lăng Hà Nam đột nhiên có dự cảm không tốt, lùi lại hai bước nói: “Cậu không lẽ lại muốn…”
“...” Lăng Tử Hàn liếc cô một cái: “... Chị, chị có một loại tự tin mù quáng.”
Lăng Hà Nam bị nói đến đỏ mặt, có vẻ như cô đã nghĩ quá nhiều: “Làm sao tôi biết cậu, hôm qua tôi cũng không ngờ cậu sẽ…”
“Lăng, Hà, Nam.” Lăng Tử Hàn nheo mắt.
Nhìn thấy hắn lúc này ngươc lại da mặt mỏng, Lăng Hà Nam đột nhiên có ảo tưởng rằng mình có thể phản công, đã đến lúc thiết lập uy nghiêm của chị gái.
“Dám làm không dám nói sao, nếu không có gan, vậy đừng quá xem tôi ra gì.”
Lăng Tử Hàn đứng đó, học sinh cuối cùng đi ngang qua chào hỏi hắn một tiếng rồi rẽ vào hành lang của tòa nhà, trên hành lang chỉ còn lại hai người họ.
Trong một giây tiếp theo, Lăng Tử Hàn không quay đầu lại, mà đưa tay ra sau mở cửa phòng sinh hoạt sau lưng, vươn cánh tay dài kéo cô đi vào.
Cánh cửa đóng sầm lại.