Bạn Gái Của Bạn Thân

Chương 67: Tức giận

Chuyện chia tay với Vu Dương diễn ra vô cùng thuận lợi, cả hai chẳng nói trước với nhau câu gì như thể chia tay là điều hiển nhiên.

Nhìn Ngôn Khả Khả kéo vali ra ngoài, môi Vu Dương mấp máy nhưng chẳng nói được chữ nào, trăm ngàn lời nói đều giấu trong đôi mắt u buồn đau khổ kia.

Mối quan hệ vỡ nát, cho dù anh ta còn yêu cô nhưng bởi vì sự tồn tại của Từ Hi Viện nên anh ta hoàn toàn mất đi tư cách giữ chân cô lại.

Vu Dương ôm đầu, tuyệt vọng ngồi xuống sàn nhà, hơi lạnh tản ra khắp lòng bàn chân, bởi vì nữ chủ nhân đã rời đi nên căn phòng này giống như chưa từng có hơi ấm.

Trong lòng trăm mối ngổn ngang, Ngôn Khả Khả kéo một cái vali cực lớn ra khỏi căn hộ, vô tình lại thấy vẻ mặt tươi cười của Quân Bạch.

Dưới tán cây xanh biếc, Quân Bạch mỉm cười đứng ở đó, đôi mắt phượng nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên gương mặt tuấn tú vừa đẹp vừa ấm áp.

Trái tim Ngôn Khả Khả đập thình thịch, cô vội vàng cúi đầu, che giấu đáy mắt tràn ngập vui sướиɠ.

Quân Bạch nở nụ cười chậm rãi bước đến, cấm lấy vali trong tay cô nhưng không thể nào di chuyển được. Quân Bạch tăng lực tay nhưng lại phát hiện Ngôn Khả Khả bị kéo về phía trước, tay vẫn không chịu buông vali ra.

Nhìn Ngôn Khả Khả vẫn cúi đầu không nói một lời, nụ cười tươi rói của Quân Bạch dần phai nhạt.

“Đưa vali cho tôi, chúng ta về nhà.”

Ngôn Khả Khả đang cúi đầu mỉa mai nhếch môi, về nhà? Chẳng lẽ phải ở cùng bạn gái của anh, lẽ ra phải “kim ốc tàng kiều” mới đúng chứ?

Anh dựa vào cái gì mà nghĩ sau khi cô chia tay với Vu Dương thì sẽ cam tâm tình nguyện làʍ t̠ìиɦ nhân của anh?

Ngôn Khả Khả mím môi, vòng qua người anh, vội vàng đi về phía trước.

Quân Bạch vội vàng giữ chặt cô, cau mày trầm giọng hỏi: “Em làm loạn cái gì nữa? Cũng không phải tôi ép em chia tay với Vu Dương!”

“Sao anh biết tôi chia tay với Vu Dương?” Ngôn Khả Khả ngẩng đầu hỏi.

Quân Bạch ngay lập tức á khẩu, chỉ vào vali trong tay cô: “Em dọn hành lý xuống dưới hết rồi, chẳng lẽ không phải chia tay?”

Ngôn Khả Khả không nói gì.

Quân Bạch cười xoa đầu cô, giọng điệu cưng chiều nói: “Ngoan, cùng tôi về nhà.”

Nói xong, anh lại kéo vali.

Ngôn Khả Khả nắm chặt tay cầm, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn sự tức giận: “Anh bỏ ra!”

Âm thanh lớn đến mức khiến Quân Bạch sững sờ đứng im tại chỗ.

Sau đó lại nghe thấy giọng điệu nổi giận đùng đùng của cô: “Quân Bạch, anh tới tìm tôi, bạn gái anh có biết không?! Sao anh có thể ghê tởm như vậy?! Lừa dối bạn gái của mình, cưỡиɠ ɠiαи bạn gái của bạn thân, bây giờ còn muốn tôi làʍ t̠ìиɦ nhân của anh? Cho dù Ngôn Khả Khả tôi có đê tiện, sa đoạ và ngu xuẩn thì cũng sẽ không để cho bạn thân bị chơi đùa trong lòng bàn tay của tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи!”

Quân Bạch bị chỉ trích liên tiếp thì sốc nửa ngày, lúc phản ứng lại thì vô cùng giận dữ.

“Cưỡиɠ ɠiαи?!” Quân Bạch hung ác nhìn cô: “Tao hoá như em lần nào cũng bị tôi thao đến mức rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, da^ʍ thuỷ chảy không hết, bây giờ lại nói tôi cưỡиɠ ɠiαи?!”

Quân Bạch phẫn nộ bị hai chữ cưỡиɠ ɠiαи này hấp dẫn hoả lực, bỏ qua bạn gái và hai chữ tình nhân trong lời nói của cô.

Giọng điệu hung tợn khiến Ngôn Khả Khả vốn nhát gan phải lúng ta lúng túng, cô rụt cổ lại, sợ hãi nhìn anh.

Đôi mắt nhỏ này càng làm Quân Bạch thêm tức giận. Anh kéo mạnh vali, đòng thời kéo cô về phía xe của mình.

Vứt vali vào cốp xe, Quân Bạch đẩy Ngôn Khả Khả xuống ghế sau, bắt đầu xé rách quần áo của cô, váy liền bị xé tả tơi.