Sáng hôm sau, Ngôn Khả Khả và Trần Diễm cùng đi học, đây là một trong những môn học tự chọn của họ.
Trên đường, hai người nói về định hướng nghề nghiệp trong tương lai.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Diễm kết nối, sau đó nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ, trong mắt cùng tràn đầy ánh sáng.
Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Khả Khả hỏi cô ấy: “Có chuyện vui sao? Hào hứng như vậy?”
Trần Diễm cười tươi như hoa: “Ha ha, vừa nãy Quân Bạch mới gọi điện thoại cho tôi, anh ấy bảo tôi tới công ty anh ấy một chuyến!”
Cô ấy giơ cặp lên: “Tôi đi trước! Nếu thầy điểm danh thì giúp tôi trả lời.”
Nói xong, Trần Diễm liền chạy xa.
Trong tiết học, Ngôn Khả Khả nghe giảng không lọt tai, không biết cảm giác trong lòng là gì, có chút chua xót, có chút phiền muộn, còn có chút tức giận.
Rõ ràng đêm qua còn cùng cô nằm trên một chiếc giường, nói mấy lời xấu hổ đó, còn làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng nháy mắt, anh lại có thể thản nhiên cười đùa với cô gái khác như chẳng có việc gì? Thậm chí là có thể hẹn hò…
Ngôn Khả Khả yếu ớt nằm bò ra bàn, đột nhiên lại xúc động muốn khóc.
Cô cũng biết như vậy là không đúng, rõ ràng Vu Dương mới là bạn trai của cô. Nhưng tại sao Vu Dương cùng đồng nghiệp nữ đi công tác một tuần, cô cũng không suy nghĩ miên man như vậy, còn Quân Bạch cũng chỉ gọi cho Trần Diễm một cuộc điện thoại, cô lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây?
Không giống với vẻ phiền muộn của Ngôn Khả Khả, Trần Diễm bên này vui vẻ đến công ty khoa học kỹ thuật CK.
Lúc tới văn phòng của Quân Bạch, Trần Diễm bị Từ Hi Viện chặn ở ngoài cửa.
Chỉ thấy Từ Hi Viện mỉm cười, ôn hòa lễ độ nói: “Cô Trần, rất xin lỗi, Quân Bạch đang bàn chuyện công việc, xin cô chờ một lát.”
Trần Diễm đánh giá người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, mím môi gật đầu.
Cô ấy biết người phụ nữ này, hình như có quan hệ rất thân mật với Quân Bạch.
Từ Hi Viện dẫn cô ấy đến phòng chờ, rót một ly trà và ngồi tiếp cô ấy một lúc.
Hương thơm thanh mát từ chén trà thoang thoảng, Trần Diễm thử hỏi: “Cô, là thư ký của Quân Bạch sao?”
Từ Hi Viện lắc đầu cười, nói một cách ẩn ý: “Lúc tôi hẹn hò với anh ấy có nghe anh ấy nhắc đến Vu Dương, cô biết Vu Dương không? Nghe nói bạn gái anh ta là bạn tốt của cô.”
Hẹn hò?
Đôi mắt Trần Diễm tối đi, người phụ nữ này là bạn gái của Quân Bạch?
Trần Diễm gật đầu: “Vu Dương sao vậy?”
Từ Hi Viện nhìn ra phía bên ngoài, thở dài: “Không biết Vu Dương bị sao nữa, đột nhiên hôm nay lại gây gổ với Quân Bạch, còn tuyên bố từ chức.”
Trần Diễm kinh ngạc ngẩng đầu: “Hả?! Không thể nào? Không phải quan hệ của bọn họ rất tốt sao?”
“Tôi cũng không biết sao lại xảy ra chuyện này.” Từ Hi Viện nhìn cô ấy: “Đáng tiếc, bây giờ tôi cũng khá bận, dù sao Quân Bạch cũng đang bàn việc, không thì cô đi khuyên nhủ Vu Dương đi, đừng để anh ta hành động theo cảm tính?”
“Được.”
Trần Diễm đi theo chỉ dẫn của Từ Hi Viện, đến văn phòng của Vu Dương.
Vu Dương không có ở chỗ ngồi, Trần Diễm quyết định ngồi đợi anh ta.
Chuyện này quá nghiêm trọng, nếu để Ngôn Khả Khả biết thì chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Trần Diễm buồn chán ngồi đánh giá văn phòng, đột nhiên bị đồ án trên màn hình máy tính hấp dẫn, không nhịn được di chuột.
Đồ án biến mất, thay vào đó là một đoạn video, một nam một nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kịch liệt giao hợp, cảnh tượng khó coi đến mức Trần Diễm không thể tin được.
Vậy mà Vu Dương dám nɠɵạı ŧìиɧ!
Hơn nữa đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ lại chính là người phụ nữ xinh đẹp tự xưng là bạn gái Quân Bạch!
Đoạn video khiến Trần Diễm kinh ngạc hai mắt mở to rồi sau đó vô cùng phẫn nộ, tên tra nam Vu Dương này! Dám làm chuyện có lỗi với Khả Khả!
Trần Diễm lấy điện thoại chụp lại, cầm túi trở về trường.
Sau khi xuống tàu điện ngầm thì chạy thật nhanh, tìm thấy Ngôn Khả Khả đang buồn phiền. Trần Diễm kéo cô dậy, lặng lẽ trở về ký túc xá đóng cửa lại.
“Sao vậy? Không phải cậu đến công ty CK sao?” Ngôn Khả Khả không hiểu chuyện gì hỏi cô ấy.
Sắc mặt Trần Diễm u ám, cô ấy đóng cửa lại, đưa điện thoại cho Ngôn Khả Khả nhìn.
Ngôn Khả Khả nhìn bức ảnh trong điện thoại, cúi đầu thật lâu nhưng không nói gì.
Trần Diễm lo lắng nhìn cô, an ủi: “Khả Khả, cậu đừng quá buồn, thấy rõ bộ mặt của tra nam một chút cũng tốt!”
Ngôn Khả Khả thở dài trong lòng, mím môi lắc đầu nhìn cô ấy.
Thật ra cô không phải quá đau buồn, thậm chí còn có cảm giác được chuộc lỗi và tự do.
Mối quan hệ giữa cô với Quân Bạch và Vu Dương giống như ngọn núi đè nặng lòng cô bao lâu nay.
Giờ phút nhìn thấy Vu Dương cũng nɠɵạı ŧìиɧ, buồn bực hóa ra lại là một loại may mắn kỳ lạ.
Cũng may, Vu Dương không phải người mà cô yêu nhất như trong tưởng tượng, cho dù cô và anh ta chia tay thì Vu Dương vẫn có thể sống tốt.
Thật ra, ý nghĩ chia tay đã xuất hiện từ lần đầu tiên Quân Bạch thao cô, chẳng qua là sợ Vu Dương tổn thương cho nên cô thấy rất áp lực. Cho tới hôm nay thì cuối cùng cũng mọc rễ nảy mầm.
“Cậu biết không? Người phụ nữ kia lại chính là bạn gái của Quân Bạch!” Trần Diễm tức giận tiếp tục nói.
Trái tim Ngôn Khả Khả ngay lập tức trùng xuống, một làn sương mù bao phủ lấy cô, cúi đầu nhìn bức ảnh, đúng là một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm.
Ngôn Khả Khả đột nhiên cảm thấy rất đáng châm chọc, lúc mà Quân Bạch liên tục nói thích cô, đâu có ai nghĩ rằng anh có bạn gái xinh đẹp như vậy đâu?
Lúc cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm chia tay với Vu Dương thì lại nghe được một tin tức nực cười như vậy!
Bạn trai cô thích người phụ nữ xinh đẹp này, người mà cô luôn chôn giấu trong lòng lại là bạn trai của người phụ nữ này…
Đúng là, con hề ở đây chính là Ngôn Khả Khả cô!
“... Khả Khả, Khả Khả?” Giọng điệu lo lắng của Trần Diễm như từ xa vọng lại, cuối cùng cùng rót vào tai cô.
Ngôn Khả Khả trả điện thoại cho cô ấy, bình tĩnh nói: “Tôi về trước.”
Trần Diễm bị sự bình tĩnh của cô dọa sợ, ngơ ngác chớp mắt một cái, lúc tỉnh táo lại thì mới phát hiện Ngôn Khả Khả đã đi xa.
Sắc trời bên ngoài đột nhiên trở nên âm u, mọi sự bình tĩnh đều bị mưa gió áp chế.