Sau khi trở về từ chuyến công tác, Vu Dương vì mang lòng áy náy nên đối xử với Ngôn Khả Khả tốt hơn, anh ta đều nói chuyện bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, vô cùng dung túng với tính cách tùy hứng của cô.
Đương nhiên Ngôn Khả Khả đang hưởng phúc nên biết tiếc phúc, cô đè nén du͙© vọиɠ của mình, không đáp lại bất cứ đề nghị nào của Quân Bạch.
Cả hai đã trải qua thế giới ngọt ngào của họ trong vài ngày, do mỗi người đều ôm tâm lý cảm thấy thẹn với đối phương, thế nên họ càng quý trọng đối phương hơn.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Trong một phòng trà yên tĩnh.
Quân Bạch và Từ Hi Viện ngồi đối diện nhau.
Từ Hi Viện khẽ gảy ngón tay, bưng một tách trà xanh lên và ung dung thong thả nhấp một ngụm, giả vờ không nhìn thấy người đàn ông đang tỏa ra khí lạnh toàn thân.
Quân Bạch nheo mắt, hơi giễu cợt nói: “Chẳng phải cô luôn rất tự tin sao? Chẳng phải bắt lấy một chàng trai vừa mới tốt nghiệp là chuyện dễ như trở bàn tay à? Hay là, tôi nhìn lầm cô, thật ra cô không có hấp dẫn đàn ông giống như cô thể hiện?”
Từ Hi Viện không quan tâm đến lời giễu cợt của anh, ngược lại cô ta còn khẽ cười một tiếng: “Tôi không cần Vu Dương thích mình, bây giờ còn chưa biết được, nhưng mà ai đó…” Cô ta từ từ kéo dài giọng nói: “Không lấy được lòng phụ nữ, rất là rõ ràng đó.”
Khuôn mặt của Quân Bạch còn lạnh lùng hơn, anh nhếch môi, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi nghe nói tham ô mười vạn tệ sẽ lãnh mười năm tù, tám mươi vạn tệ, chậc chậc...không biết gần đây bác trai sống có ổn không?”
Nụ cười của Từ Hi Viện bỗng cứng lại, sau đó biến mất, cô ta nhìn anh rồi nói từng câu từng chữ: “Thời gian ước định của chúng ta là một tháng, hiện giờ chỉ mới nửa tháng trôi qua!”
“Đương nhiên tôi nhớ, chẳng qua cô cũng biết, thời gian của cô không còn nhiều lắm.” Quân Bạch đứng lên, quyết định đi ra ngoài, chỉ để lại một câu cho cô: “Tôi vẫn tin vào sức quyến rũ của cô.”
Từ Hi Viện ngồi trong phòng trà chậm rãi thưởng thức, khuôn mặt nở nụ cười chua xót, tin tưởng sức quyến rũ của cô ta? Một người phụ nữ bị anh vứt bỏ lại có thể được anh đánh giá như vậy, có phải cô ta nên cảm thấy vinh hạnh đúng không?
…
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi, rất nhanh, video làʍ t̠ìиɦ mới của Quân Bạch và Ngôn Khả Khả lại được gửi đến điện thoại của Vu Dương một lần nữa.
Ngoài video ra thì không có lời nhắn nào hết, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được tư thái kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.
Là người bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ và khinh bỉ, đương nhiên Vu Dương rất tức giận, nhưng sự nghiệp đang bay lên, ngọn lửa giận này của anh ta chắc chắn không thể trút được.
Vu Dương vẫn giả vờ như không biết gì trước mặt Ngôn Khả Khả, mỗi ngày đều miễn cưỡng cười vui.
Anh ta như một con dã thú bị nhà tù vây khốn, chỉ có ở trong đáy lòng, anh ta mới có thể khẽ trút giận ra ngoài,
Từ Hi Viện quan sát tất cả mọi thứ, đối mặt với người đàn ông vừa sa sút tinh thần vừa nổi giận đùng đùng, bây giờ là lúc để đóa hoa hiểu lòng người ra sân.
Mấy hôm trôi qua, Từ Hi Viện gặp mặt Vu Dương đang buồn khổ không có chỗ trút bỏ vài lần, dùng sự dịu dàng và quan tâm đặc biệt của nữ giới để quyến rũ anh ta.
Tâm trạng của Vu Dương dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn lại Từ Hi Viện thì lập tức cảm thấy cảm động và ấm áp, còn có một sự dịu dàng sâu trong nội tâm mà anh ta không phát hiện ra.
Từ Hi Viện hiểu rất rõ chủ nghĩa đại nam nhân trong lòng đàn ông, cô ta chỉ thân thiết với Vu Dương bằng cách dịu dàng.
Dưới nỗ lực không ngừng của Từ Hi Viện, cuối cùng hình thức qua lại giữa hai người dần dần biến thành mập mờ không rõ.