Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, Vu Dương tắm rửa dưới vòi sen, tấm gương sáng rực bị hơi nước trắng xóa bao phủ làm cho gương mặt anh ta có hơi mờ ảo.
Vu Dương mới đi từ trong phòng tắm ra ngoài, quấn một chiếc khăn tắm, anh ta lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.
Âm thanh đều đều chứng tỏ tâm trạng bình tĩnh của người gõ cửa.
Vu Dương mở cửa phòng, Từ Hi Viện đang đứng thảnh thơi bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ, cô ta mặc chiếc váy ren hai dây, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi anh ta.
“Có công việc muốn bàn với anh, không mời tôi vào ngồi một lát à?” Lời nói của Từ Hi Viện lộ vẻ hoạt bát của thiếu nữ cùng với mềm mại đáng yêu và thành thục của nữ giới.
Vu Dương mím môi, sau đó lùi một bước mở cửa phòng ra, để cô ta tiến vào.
Nụ cười trên mặt Từ Hi Viện vẫn không thay đổi, tự ý ngồi lên ghế sô pha.
Vu Dương ngồi xuống ở đầu sô pha bên kia: “Cô Từ, cô muốn bàn việc gì với tôi?”
Từ Hi Viện bật cười “ha ha” một tiếng, sóng mắt lưu chuyển: “Cô Từ? Cho dù anh không muốn làm bạn với tôi nhưng chúng ta vẫn là đồng nghiệp, khách sáo như vậy làm gì?”
Vu Dương mấp máy môi, không lên tiếng.
Đối với sự xuất hiện của người ở bên cạnh Quân Bạch, anh ta mơ hồ có hơi bài xích. Huống chi, Từ Hi Viện qua lại với Quân Bạch, vừa nhìn đã biết mối quan hệ giữa hai người không phải bình thường.
“Tôi hơi khát, có thể cho tôi một ly nước được không?” Tròng mắt Từ Hi Viện đảo tròn, nũng nịu hỏi.
Nước sôi nấu chín trong bình vẫn còn ấm, Vu Dương rót một ly nước đưa cho cô ta.
Từ Hi Viện nhận lấy ly nước, nhìn anh ta với sóng mắt nhộn nhạo: “Cảm ơn.”
Cô ta từ từ uống nước, bất chợt cảm thán một tiếng: “Nước này vẫn còn ấm, làm bạn gái của anh chắc chắn rất hạnh phúc đúng không?”
Vu Dương không trả lời, rốt cuộc anh ta không biết Từ Hi Viện đến tìm mình vì mục đích gì.
Từ Hi Viện khẽ chuyển mắt, cô ta đứng dậy rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Vu Dương, đặt ly nước lên trên bàn, cơ thể xinh đẹp úp sấp lên vai anh ta.
Trên người cô có hương nước hoa nhẹ nhàng thoáng qua, trái tim Vu Dương đập rộn ràng, hơi ngơ ngác nhìn cô.
Đôi mắt Từ Hi Viện chăm chú vào Vu Dương giống như một xoáy nước, bàn tay thẳng thừng đặt lên l*иg ngực ấm áp của anh, nhẹ nhàng từ từ vẽ vòng tròn.
Ý muốn quyến rũ, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Từ Hi Viện sâu thẳm, mặt áp sát khuôn mặt Vu Dương, lè lưỡi khẽ liếʍ lấy vành tai của anh ta.
Rất lâu sau Vu Dương mới tìm thấy giọng nói của mình: “Cô, cô làm gì vậy?”
Từ Hi Viện ngẩng đầu lên và nhìn anh với ánh mắt quyến rũ, ngân dài giọng: “Anh không nhận ra sao? Tôi muốn vui vẻ với anh.”
Vừa dứt lời, Vu Dương cảm giác bên dưới khăn tắm có thêm một bàn tay nhỏ bé mềm mại, rồi sau đó côn ŧᏂịŧ của anh ta được cái tay đó nhẹ nhàng nắm chặt, liên tục vuốt ve.
“Anh cứng rồi đây này!”
Giọng nói của Từ Hi Viện như truyền đến từ phương xa, nhẹ nhàng lại dịu dàng, thổi đến trong lòng Vu Dương, lập tức làm cho trái tim của anh đập điên cuồng.
“Tới thao tôi đi, giống như khi anh thao bạn gái của mình ấy!” Từ Hi Viện cởi chiếc váy hai dây trên người mình xuống, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ trong không khí.
Có lẽ hai từ bạn gái đã khiến Vu Dương thoáng phục hồi tinh thần, anh ta ấp a ấp úng: “Cô, cô trở về đi, tôi, trời tối rồi, phải đi ngủ.”
Vu Dương quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô ta.
Từ Hi Viện nhếch môi, vẫn không ngừng động tác vuốt ve côn ŧᏂịŧ, giọng nói kèm theo quyến rũ: “Đúng vậy, đã muộn rồi, nên ngủ thôi…”
Vu Dương nắm lấy cánh tay của cô ta, sắc mặt ửng hồng: “Tôi, tôi nói, cô trở về phòng mình mà ngủ.”