Từ khi Ngôn Khả Khả biết Vu Dương chụp trộm mình khỏa thân, sau đó còn hào phóng đưa ảnh cho bạn cùng phòng của anh ta cầm tự sướиɠ, cô vẫn luôn tức giận.
Cô biết mình và Quân Bạch làm chuyện có lỗi với Vu Dương như chuyện Vu Dương làm cũng đã khiến cô tổn thương.
Ngôn Khả Khả thường xuyên cố ý phớt lờ Vu Dương, thậm chí càng ngày càng gắn bó keo sơn với Quân Bạch, gần giống như trả thù Vu Dương.
Hôm nay là thứ bảy, Ngôn Khả Khả vừa mới xuống ký túc xá đã nhìn thấy Vu Dương được nghỉ cuối tuần mang một hộp cơm chờ cô dưới lầu.
“Khả Khả.” Vu Dương bước tới, lấy lòng cô: “Chưa ăn cơm trưa đúng không? Cái này là anh mua cho em, em thích ăn cơm với trứng xào cà chua nhất mà.”
Ngôn Khả Khả mím môi, lạnh lùng nói: “Bây giờ em không thích ăn!”
Vu Dương sửng sốt, tổn thương nhìn cô, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
“Em đã hẹn bạn rồi, em đi trước!” Ngôn Khả Khả lập tức ra ngoài, lên một chiếc xe đang đậu ở cổng trường, ngồi vào ghế phụ.
Quân Bạch đang chờ cô trong xe, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của cô thì trêu đùa: “Sao vậy, ai chọc bảo bối tức giận thế?”
Ngôn Khả Khả mím môi, nhìn thẳng phía trước: “Đi thôi, tôi đói bụng.”
Bên kia, dáng vẻ ủ rũ của Vu Dương xuất hiện ở giao lộ. Mắt Quân Bạch lóe lên, lái xe rời đi.
Quân Bạch chở Ngôn Khả Khả đến một tiệm cơm gia đình, hai người chọn một cái ghế lô.
Đợi người phục vụ dọn món cong, Quân Bạch liền nôn nóng cởϊ qυầи áo ra, ôm Ngôn Khả Khả vào trong ngực, vừa hôn môi vừa cởϊ qυầи áo của cô ra.
Trong lòng Ngôn Khả Khả vẫn còn cơn tức giận với Vu Dương nên cũng không giãy giụa, mặc kệ Quân Bạch lột hai người trần như nhộng.
Quân Bạch giống như một con quỷ mê sắc, liếʍ mυ'ŧ hết ngực trái ngực phải của Ngôn Khả Khả, lại còn vươn tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế của cô.
Ngôn Khả Khả mềm nhũn dựa vào ngực Quân Bạch, ngoan ngoãn để Quân Bạch hôn môi, bên dưới bị ngón tay Quân Bạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn.
“Ưm~” Ngôn Khả Khả khó chịu cọ xát hai chân, kẹp chặt tay của Quân Bạch.
“Tao hóa, tiểu huyệt muốn côn ŧᏂịŧ cắm hửm?” Giọng nói trầm thấp của Quân Bạch buông lời trêu chọc: “Mông cứ vặn vẹo nhiều như vậy? Đừng sốt ruột, côn ŧᏂịŧ lớn lập tức thao em!”
Sắc mặt Ngôn Khả Khả đỏ bừng nhưng không phủ nhận. Bị Quân Bạch làm lâu như thế, cô càng ngày càng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị côn ŧᏂịŧ lớn thao.
Quân Bạch đứng dậy, bụng dưới chạm vào đầu của Ngôn Khả Khả, côn ŧᏂịŧ lớn chọc loạn lên gương mặt non mềm của cô: “Tao hóa, tôi muốn cắm vào miệng của em trước.”
Ngôn Khả Khả ngoan ngoãn quỳ dưới người anh, mở miệng lớn ngậm lấy qυყ đầυ, côn ŧᏂịŧ lớn của Quân Bạch tùy tiện đâm vào trong. Ngôn Khả Khả nắm lấy phần gốc của côn ŧᏂịŧ anh, đầu lưỡi ấm áp liếʍ láp dọc theo côn ŧᏂịŧ, mυ'ŧ chụt chụt.
“Tao hóa, côn ŧᏂịŧ lớn ăn có ngon không?” Quân Bạch cười hỏi.
Miệng Ngôn Khả Khả mơ hồ phát ra tiếng ừ, cô vừa tham lam liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn vừa ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Quân Bạch, cố gắng lấy lòng.
Quân Bạch đứng bất động, để cô tùy tiện mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ một lúc, chờ đến khi cô mệt thì mới giữ gáy, chậm rãi cắm rút trong miệng cô.
“Tao hóa, tôi muốn thao miệng của em!” Quân Bạch tuyên bố.
Côn ŧᏂịŧ lớn màu tím đen ra vào đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ khiến cho tâm lý Quân Bạch cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cực lớn.
Hai mắt Quân Bạch tối sầm lại, ôm chặt đầu của cô. Côn ŧᏂịŧ lớn bắt đầu chậm rãi cắm vào cổ họng, cho đến khi miệng Ngôn Khả Khả dán chặt lên bụng anh thì Quân Bạch mới lại chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, đợi Ngôn Khả Khả thở một lúc thì Quân Bạch lại tiếp tục thao yết hầu của cô.