Cả ba người trở về khách sạn bằng tàu điện ngầm theo đề nghị của Ngôn Khả Khả.
Lúc tới trung tâm thương mại là bắt xe taxi, vốn dĩ là vừa khéo ba chỗ ngồi, cuối cùng Quân Bạch lại một hai phải ngồi ghế sau, nói là ngồi ở ghế phụ thì anh sẽ không nhịn được muốn lái xe.
Vu Dương cười ha ha một tiếng, sau đó bảo Quân Bạch ngồi đằng sau. Vì vậy nên cả ba cùng ngồi ghế sau.
Quân Bạch cố ý mở bên cửa xe của Ngôn Khả Khả, sau đó lên xe, ngồi dựa gần vào cô.
Ngôn Khả Khả co rúm lại như quả bóng, lặng lẽ dựa vào người bạn trai. Quân Bạch cũng bất động, như thể anh thật sự không muốn ngồi ở ghế phụ.
Hai người đàn ông càng nói chuyện càng hưng phấn, Ngôn Khả Khả cũng dần thả lỏng.
Đột nhiên, cô cảm giác có một bàn tay lớn đang nhẹ nhàng chạm vào lưng mình, ngứa ngáy.
Cô ngồi thẳng lưng, trộm nhìn qua bên Vu Dương. Vu Dương không hề phát hiện ra mà vẫn đang lớn tiếng trò chuyện với Quân Bạch.
Cô lại nhìn sang Quân Bạch, Quân Bạch cũng nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười xấu xa.
Cái đồ lưu manh này!
Ngôn Khả Khả đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, Quân Bạch không những không nao núng mà càng thêm càn rỡ. Bàn tay lớn di chuyển từ lưng xuống dưới mông, vuốt ve cách một lớp váy.
Ngôn Khả Khả vừa sợ bị Vu Dương phát hiện, vừa sợ Quân Bạch trắng trợn làm điều xấu xa. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn căng thẳng đến mức đỏ bừng.
May mắn là Quân Bạch cũng biết chú ý chừng mực, chỉ sờ sờ qua váy thôi cũng khiến cô cảm thấy quá khó khăn.
Cho nên trên đường trở về, Ngôn Khả Khả kiên quyết không chịu ngồi xe taxi, sợ anh lại giở trò cũ. Ba người đành phải đi tàu điện ngầm về.
Tàu điện ngầm rất ít người, trong lòng Ngôn Khả Khả rất vui vẻ, vội vàng ngồi sang bên cạnh. Vu Dương ngồi giữa hai người.
Điều mà Khả Khả không nghĩ tới chính là, trạm tiếp theo sẽ có nhiều người lên như vậy!
“Bên kia có mấy bà lão, chúng ta nhường chỗ cho họ đi!” Quân Bạch ra dáng một thanh niên tốt bụng, đứng lên đầu tiên.
Ngôn Khả Khả ngượng ngùng không ngồi xuống nữa, đành phải chậm chạp đứng bên cạnh Vu Dương.
Nhưng trên tàu có quá nhiều người, Vu Dương vội vàng ôm bạn gái vào trong ngực, còn Quân Bạch cũng bị đẩy ra sau lưng Ngôn Khả Khả, dán sát vào nhau.
Đang vào lúc cao điểm của mùa du lịch, tàu điện ngầm thật sự rất đông người, không có một khe hở.
Ngôn Khả Khả cảm giác Quân Bạch đằng sau đang dựa vào lưng cô, co rúm trong lòng Vu Dương.
Vu Dương tưởng bạn gái đang biểu đạt tình yêu, tâm trạng hơi rối loạn. Anh ta ôm eo, tay chậm rãi sờ từ dưới áo lên, sau đó lại chuyển qua bộ ngực cao ngất, nhẹ nhàng xoa bóp cách lớp áo.
Sắc mặt Ngôn Khả Khả đỏ lên, cô hờn dỗi đấm nhẹ, vùi đầu ở trong l*иg ngực của anh ta.
Một lát sau, nửa người dưới của Ngôn Khả Khả cũng có một bàn tay lớn vuốt ve bờ mông. Lúc đầu, Ngôn Khả Khả tưởng đó là Vu Dương.
Nhưng một tay Vu Dương đang đặt trên vai cô, tay còn lại thì đang sờ ngực, vậy nên không cần nói cũng biết chủ nhân của bàn tay trên mông.
Ngôn Khả Khả đỏ mặt siết chặt cơ mông. Tay Quân Bạch giống như phát triển trên mông của cô, gắn bó như hình với bóng.
Cô không dám gây ra động tĩnh lớn. Để đề phòng Vu Dương phát hiện, cô chỉ đành nhẹ nhàng dựa vào ngực bạn trai, tiếp nhận hai người đàn ông một người sờ ngực, một người sờ mông.
Quân Bạch sờ soạng một lát, thấy cô không từ chối thì lực tay càng lúc càng lớn. Anh tùy ý xoa bóp mông cô.
Xúc cảm cách một lớp vải rất kém, Quân Bạch đã thò tay vào trong lớp váy và xoa nắn.
Nhưng chuyện này đối với Ngôn Khả Khả mà nói, quá to gan! Không để ý thì sẽ bị phát hiện mất! Mặt cô đỏ bừng, lặng lẽ vươn tay nhỏ đẩy bàn tay lớn của anh.
Nhưng chút sức lực đó của cô chẳng đả động gì đến Quân Bạch, giống như kiến càng lay cổ thụ, hoàn toàn không có tác dụng.