Ngôn Khả Khả không có nói dối, côn ŧᏂịŧ của Quân Bạch thật sự vừa to vừa dài, người bình thường chẳng thể sánh được với anh.
“Người nào thao em sướиɠ hơn?” Quân Bạch lại hỏi.
“Ưm…anh…anh thao sướиɠ hơn…ưm…” Ngôn Khả Khả nhỏ giọng trả lời.
Cuối cùng Quân Bạch hài lòng, lại bắt đầu thao mạnh lên, thao đến mức Ngôn Khả Khả phải trợn trắng mắt.
Âm thanh “phốc phốc xì…”, “bạch bạch bạch…” càng ngày càng lớn.
“Ưm…chậm thôi…nhanh quá…ưm…”
Quân Bạch khó khăn lắm mới thao được nữ thần, anh chỉ muốn hung hăng thao chết cô, đâm cô nát bấy!
“Lẳиɠ ɭơ, da^ʍ huyệt của em vừa ướt vừa khít, siết chặt côn ŧᏂịŧ cứng rắn của tôi đến mức không thể nhịn nổi mà em còn muốn tôi chậm lại à? Tôi không đâm nát da^ʍ huyệt của em thì sẽ không dừng!”
Quân Bạch tàn nhẫn cắm cô suốt mười mấy phút đồng hồ, khi anh cảm giác mình sắp bắn tinh thì vội vàng rút côn ŧᏂịŧ ra.
Anh ôm Ngôn Khả Khả lên, đặt cô trong tư thế nằm quỳ úp sấp, cặp mông nhỏ nhếch lên cao cao, da^ʍ huyệt của Ngôn Khả Khả còn phun đầy dâʍ ŧᏂủy̠ lên côn ŧᏂịŧ được anh nâng đỡ từ từ cắm vào đằng sau.
“Lẳиɠ ɭơ, da^ʍ huyệt của em chặt quá...a..thao chết em...thật thoải mái!”
Một tay Quân Bạch vịn vào vòng eo thon thả của cô, một tay thì bóp ngực, hung hăng thao được một lúc anh bèn gục xuống lưng của Ngôn Khả Khả, xoay đầu cô lại và đặt nụ hôn vào môi cô.
Đây chính là tư thế mà Quân Bạch thích nhất, anh thao cô tàn nhẫn suốt mười mấy phút mới bắn ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào trong tiểu huyệt của cô.
Ngôn Khả Khả bị thao đến mức sung sướиɠ tận trời, cô nhắm hai mắt hưởng thụ dư vị của nó.
Sau khi Quân Bạch bắn tinh xong thì không rút côn ŧᏂịŧ ra ngay, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.
Ngôn Khả Khả lấy lại tinh thần, cô đỏ mặt đẩy anh ra: “Rút, rút ra đi…”
Quân Bạch cố ý cắm cô: “Rút cái gì ra?”
Cô càng đỏ mặt hơn, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Anh…côn ŧᏂịŧ của anh…”
“Côn ŧᏂịŧ? Lúc trước tôi dạy em thế nào?” Quân Bạch ngậm lấy bầu ngực của cô, hỏi với giọng mơ hồ.
Ngôn Khả Khả mắc cỡ đỏ mặt không chịu nói hai chữ kia ra: “Đi ra ngoài…A Dương sắp quay lại rồi…”
Ở phía xa, tiếng gọi của Vu Dương truyền đến rất đúng lúc.
Ngôn Khả Khả nôn nóng đẩy Quân Bạch ra ngoài, anh rút côn ŧᏂịŧ bên trong ra, cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại thoáng cái cắm vào tận sâu bên trong.
Ngôn Khả Khả cảm nhận độ cứng của côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt thì hoảng sợ: “Không…không thể…”
Quân Bạch dùng sức chậm rãi cắm cô mấy cái: “Tôi còn chưa thao đủ mà!”
Âm thanh của Vu Dương càng ngày càng gần, Ngôn Khả Khả nhanh chóng bị dọa khóc: “Đừng…A Dương đến…”
Quân Bạch ôm cô lên người với tư thế mặt đối mặt, vừa nhẹ nhàng rút cắm vừa hôn lấy môi cô: “Vậy sau này tôi muốn thao em thì em có cho tôi làm hay không?”
Ngôn Khả Khả cúi đầu không nói lời nào, trong lòng có hơi ấm ức. Cô là bạn gái của A Dương, anh là anh em tốt của A Dương, anh không thể thao cô…
Quân Bạch thấy cô không nói lời nào thì phát cáu, bắt đầu liều mạng cắm vào tiểu huyệt: “Bây giờ tôi sẽ thao đủ!”
Âm thanh “òm ọp òm ọp” dần dần lớn lên.
“Hu hu…đừng…” Ngôn Khả Khả ấm ức không chịu nổi: “Hu hu…cho anh…sau này vẫn cho anh thao…”
Quân Bạch đắc ý bật cười thành tiếng, vừa cắm cô mấy cái, khi anh thấy Vu Dương sắp tìm qua đây thì mới rút côn ŧᏂịŧ ra.
Hai người sửa soạn lại một phen, Quân Bạch ôm Ngôn Khả Khả chân đã mềm nhũn không đi nỗi bước ra ngoài.
“Các người đi đâu vậy? Gọi hai người rất lâu mà không ai trả lời cả.” Vu Dương thấy bọn họ thì chạy đến: “Khả Khả, em sao thế?”
“Vừa rồi không nghe thấy tiếng của cậu.” Quân Bạch đưa Ngôn Khả Khả cho Vu Dương, giải thích: “Chân cô ấy vừa bị chuột rút, tôi ôm cô đến đây nghỉ ngơi một lát.”
Vu Dương ôm Ngôn Khả Khả, anh ta thấy sắc mặt của cô đỏ bừng thì còn tưởng rằng cô rất khó chịu: “Vậy chúng ta quay lại khách sạn đi!”