Do hôm qua họ đến tương đối trễ nên chỉ còn một căn phòng có giường lớn, trong phòng lại không có sô pha nên khi đến tối, ba người không thể làm gì khác hơn là ngủ cùng nhau.
Sau khi tắm rửa xong, Vu Dương ngủ ở giữa, Ngôn Khả Khả nằm ở vách trong cùng quay lưng vào tường, Quân Bạch ngủ bên ngoài. May mà giường khá lớn, ba người có thể ngủ cùng nhau.
Vu Dương ôm Ngôn Khả Khả vào trong ngực, hương thơm trên người bạn gái truyền đến, côn ŧᏂịŧ của anh ta từ từ cứng lên.
Nhưng do anh ta bận tâm đến Quân Bạch, Vu Dương chỉ có thể ôm chặt Ngôn Khả Khả, côn ŧᏂịŧ từ từ cọ nhẹ vào cặp mông của cô.
Vốn đã quen với tiểu huyệt mềm mại ấm áp của bạn gái, nay lại chỉ có thể cọ qua lớp vải không có mùi vị gì.
“Anh Bạch?” Vu Dương lặng lẽ gọi một tiếng, không có ai trả lời.
Lá gan của anh ta lớn hơn, động tác nhẹ nhàng từ từ cởϊ qυầи lót của mình xuống, sau đó lại kéo váy ngủ của bạn gái đến tận eo, từ từ cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô.
Làm xong mọi chuyện, Vu Dương mới lén lút khẽ nâng chân của bạn gái lên, đặt côn ŧᏂịŧ ma sát bên ngoài tiểu huyệt.
Cọ sát chừng hai phút, Vu Dương cảm nhận tiểu huyệt đã hơi ẩm ướt, anh ta sờ vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của bạn gái thì quả nhiên đã tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, lại thấy cơ thể bạn gái khẽ run rẩy thì mới biết cô đã thức dậy.
Vu Dương quay Ngôn Khả Khả lại để lưng cô dán vào cơ thể anh ta, sau đó anh ta nhấc người leo lên người cô, tựa sát vào tai Ngôn Khả Khả và khẽ nói: “Khả Khả, chúng ta làm được không?”
Anh ta vừa nói vừa muốn từ từ chọc côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt.
Ngôn Khả Khả không thể giả vờ ngủ được nữa, cô vội vàng đầy ngực anh ra vừa lấy một tay che kín tiểu huyệt của mình, sắc mặt đỏ bừng: “A Dương, không thể, Quân Bạch còn ở…”
“Không sao đâu, anh Bạch đã ngủ rồi, chúng ta nhẹ một chút là được.” Vu Dương hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang kháng cự của cô: “Được rồi Khả Khả, để anh vào đi! Anh sắp không nhịn được nữa!”
Cuối cùng Ngôn Khả Khả kháng cự thất bại, Vu Dương hất tay cô ra, chậm rãi cắm vào tiểu huyệt của cô với tư thế không gì cản nổi.
Côn ŧᏂịŧ của Vu Dương không tho to bằng Quân Bạch, nhưng đối với Ngôn Khả Khả mà nói, nó vẫn rất lớn.
Côn ŧᏂịŧ ma sát vào thịt non trong tiểu huyệt khiến hô hấp của hai người trở nên dồn dập hơn, Ngôn Khả Khả không nhịn được mà rêи ɾỉ nho nhỏ, Vu Dương vội vàng hôn vào môi cô.
Cảm nhận nước bọt thơm ngọt của bạn gái, Vu Dương hóa thân thành sói, không chỉ càng ngày càng mυ'ŧ mạnh mà đến động tác rút cắm ở bên dưới cũng càng ngày càng nhanh.
Âm thanh “phốc phốc xì…” vang lên kèm theo chiếc giường bị rung lắc, Quân Bạch đưa lưng về phía hai người bỗng mở mắt ra, bàn tay tiến vào qυầи ɭóŧ và lên xuống.
“Ưm…A Dương…chậm lại…” Ngôn Khả Khả thở hổn hển mà nói.
Vu Dương cắm đến đỏ mắt, đưa tay mở hai chân cô ra rộng hơn, mạnh mẽ dứt khoát ra vào.
“Ưm…Khả Khả…sướиɠ quá!”
Động tác của hai người càng lúc càng lớn, chiếc chăn dần dần trượt xuống, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người lộ ra ngoài trong bóng tối.
Ngôn Khả Khả căng thẳng đến mức không chịu nổi, tiểu huyệt nhanh chóng co rút: “Ưm…A Dương…chăn…Quân Bạch…sẽ…nhìn thấy…ưm…”
Vu Dương bị cô kẹp chặt đến mức khó nhịn, động tác rút cắm vẫn không ngừng, anh ta thấy Quân Bạch vẫn yên bình quay lưng về phía hai người vì thế an ủi cô: “Không sao, anh Bạch còn đang ngủ nên không thấy đâu.”
Vu Dương tăng sức thao một trận mãnh liệt, Ngôn Khả Khả không thể nói nổi thành lời, chỉ có thể rêи ɾỉ mê người.
Côn ŧᏂịŧ Quân Bạch càng lúc càng cứng rắn, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng lớn. Anh dứt khoát vén chăn lên và đứng dậy mở đèn, cơ thể trắng lóa của hai người đang hăng say làʍ t̠ìиɦ lập tức hiện lên dưới ánh đèn.
Vu Dương và Ngôn Khả Khả giật thót: “Anh Bạch, cậu tỉnh rồi sao?”
Quân Bạch nhìn vào chỗ giao hợp của hai người, côn ŧᏂịŧ của Vu Dương còn cắm chặt trong tiểu huyệt non mịn của Ngôn Khả Khả: “Các người thao huyệt gây ra tiếng động lớn như vậy, tôi còn có thể không tỉnh à?”