Edit: Ăn đậu đỏ mà vẫn ế
--------
Sóng comment tràn màn hình.
[Bí Thư! Bác diễn đạt cho khéo vào! Cẩn thận bá tông nổi giận thì thôn của bác sẽ phá sản đấy!]
[Chính xác! Chúng cháu vẫn còn muốn gặp tiểu ca ca của thôn Vân Sơn nha!]
[Lầu trên là muốn xem tiểu ca ca, hay bạn muốn xem cơ bụng của tiểu ca ca da lúa mạch?]
[Ha ha! Cười chết, Lạc Tô Tô nói nữ thần trong bức vẽ kia là cô ta, kết quả lại là chị Bạch.]
[Chị Bạch không muốn tham gia vào cậu chuyện tình yêu thế thân cẩu huyết của bọn họ đâu.]
[Tôi có thể nói rằng tôi cũng nghĩ bá tổng bị mù không?]
…..
Sau lưng của bí thư là một bức vẽ trên tường.
Bức tranh vẽ một vùng biển trong xanh, cô gái mặc váy trắng bước chân trần xuống nước, những đường nét khuôn mặt hướng về phía ánh sáng mềm mại và xinh đẹp, trong mắt có tia sáng rạng rỡ, nụ cười đơn thuần sạch sẽ. .
Trong đầu Tống Trình xuất hiện một ý nghĩ, người vẽ bức tranh này khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô ấy thế này, liệu có nảy sinh sự ái mộ với cô ấy không? Nếu không thì tại sao cô ấy trong tranh lại có thể mỉm cười dịu dàng như vậy?
So với những gì anh ta nhìn thấy bây giờ, nụ cười như mang theo tính công kích, hoàn toàn khác nhau.
Ngay sau đó, điện thoại của Lạc Tô Tô hiển thị người cô ta theo dõi đã đăng bài.
[Hoắc Thâm: đại ngôn này là Bạch Trà giới thiệu cho tôi, mọi người không cần phải đoán tới đoán lui làm gì.]
Tay Lạc Tô Tô khẽ run lên, lúc này cô ta chỉ nghĩ đến một câu: Cô ta thật sự đã trở thành trò cười!
[Công ty Bạch Thị: Dưới sự ảnh hưởng của sếp chúng tôi, Bạch tiểu thư đã thật sự trở thành thành một người xinh đẹp và dịu dàng.]
Buổi tối hôm đó, Bạch Hoa Càn nhìn thấy bài đăng của công ty mình đăng trên weibo, rất hài lòng, lại bắt đầu bỏ tiền vào thẻ cho Bạch Trà, ông vui vẻ nghĩ, trong số các thiếu gia và thiên kim nhà giàu, cũng chỉ có đứa con gái này của ông là biết phấn đấu nhất, không hổ là con gái của Bạch Hoa Càn!
Ngoài có mưa gió ầm ầm, trong căn hộ ở một góc thành phố vẫn yên bình.
Đêm khuya, có người gõ cửa.
Sau khi gõ cửa, Tống Trình càng cảm thấy mất tự nhiên, anh ta sờ vào tấm séc trong túi, tự nhủ bản thân đến đây để bù đắp cho cô, như thế dường như có thể tiếp thêm dũng khí cho anh ta.
Anh ta không biết Bạch Trà đã ở trong một ngôi làng nhỏ như vậy trong suốt hai năm, trong hai năm đó, cuộc sống của cô chắc chắn rất tệ....
Không bao lâu, cửa mở ra.
Tống Trình ngước mắt lên: "Bạch..."
Giọng nói của anh ta đột ngột dừng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy là một người đàn ông mở cửa, mà người đàn ông còn rất quen thuộc.
Tống Trình trừng to mắt: "Tống Tuyên, sao em lại ở đây!"
Mặc dù người đàn ông này còn đắp mặt nạ, nhưng Tống Trình chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận đây là em trai của mình.
Tống Tuyên mặc quần áo ở nhà, áo phông trắng, quần rộng màu đen, dưới chân mang một đôi dép màu hồng rất không hài hòa, không giống như vẻ ngạc nhiên của Tống Trình, cậu rất bình tĩnh, "Em sống ở đây."
"Em đúng ra phải sống trong ký túc xá của trường, chứ không phải ở đây!"
"Em đã thành niên rồi, có thể sống chung với bạn gái."
"Em lấy đâu ra bạn gái?"
"Trà Trà."
Mí mắt Tống Trình giật giật: "Bạch Trà đâu? Gọi cô ta ra đây cho anh."
“Cô ấy đang tắm.”
Đúng lúc trong phòng vang lên một giọng nữ: "Tuyên Tuyên, chị quên mang khăn tắm vào rồi!"
Tống Tuyên đáp "Tới ngay" rồi xoay người đi vào.
Tống Trình kéo lấy tay cậu, dường như chưa ý thức được sống chung trong miệng của Tống Tuyên là có ý gì, mà lại nhắc nhở cậu: "Tống Tuyên, cô ta đang tắm, một người đàn ông như em mang đồ vật vào không thích hợp."
“Không sao.” Tống Tuyên cởi mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt vô cảm, “Em và Trà Trà hiểu rất rõ cơ thể của nhau.”
Vẻ mặt Tống Trình nháy mắt cứng đờ.
____ ____ ____
Mấy đứa im im là mấy đứa nguy hiểm đúng là không sai miếng nào hết á!!!