Xuyên Nhanh: Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 35: Là vẽ cô Bạch

Điện thoại của Lạc Tô Tô reo lên, cô ta nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình, "Tô Tô, nói thật cho tôi biết, mối quan hệ của em và Hoắc Thâm là thế nào?"

Lạc Tô Tô cảm thấy rất lạ, "Em đương nhiên là không có quan hệ gì với anh ta rồi, sao chị lại hỏi em như vậy?"

"Hoắc Thâm vừa mới thông báo, anh ta sẽ là đại ngôn cho sản phẩm của thôn Vân Sơn, bây giờ trên mạng đều đang đồn đoán, có phải là em với Hoắc Thâm có quan hệ gì đó hay không, cho nên anh ta mới vì em mà nhận đại ngôn này.”

Hoắc Thần trước giờ chưa từng nhận đại ngôn, chứ đừng nói sẽ nhận một đại ngôn bình thường nhưu vậy, vì vậy việc này nhanh chóng gây náo động trên mạng.

Lạc Tô Tô nghĩ đến Hoắc Thâm không có tình người kia, tim đập thình thịch, chẳng lẽ anh ta cảm thấy trước đó nói với cô ta quá mức quá đáng, nên muốn bồi thường cho cô ta?

Tống Trình hỏi: “Tô Tô, sao vậy?”

Lạc Tô Tô cúp điện thoại, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

Nhưng cô ta đã mở weibo ra, quả nhiền nhìn thấy cách đây không lâu Hoắc Thâm đã đăng một bài đăng, anh ta sẽ là người phát ngôn của thôn Vân Sơn, bình luận bên dưới rất tự nhiên liền nghĩ đến Lạc Tô Tô đã quyên tặng cho thôn Vân Sơn, trong nháy mắt cư dân mạng đầu đầy kịch bản liền tưởng tượng có phải Lạc Tô Tô và Hoắc Thâm có gì đó với nhau hay không.

Thôi được, cô ta cũng không phải là người thích ghi thù, Lạc Tô Tô liền ấn theo dõi Hoắc Thâm.

Tống Trình vẫn luôn theo dõi những động thái gần đây của Lạc Tô Tô cũng nhận được điện thoại, là trợ lý nhỏ của anh ta gọi tới.

"Tống tổng, việc quyên góp của Lạc tiểu thư cho Vân Sơn đã gặp rắc rối rồi."

“Rắc rồi gì?”

"Thư ký thôn Vân Sơn vừa mới nói trong livetream bán hàng, ông ta nói... cái đó, tôi nhất thời không thể nói rõ được, Tống tổng, tốt nhất anh nên tự mình xem."

Tống Trình cúp điện thoại, bấm vào đường link do trợ lý gửi đến.

Trong video là một người đàn ông trung niên tràn đầy năng lượng, ông ta vừa đọc bình luận vừa dùng tiếng phổ thông có chút khẩu âm địa phương mà nói: “Các bạn đang hỏi về bức tranh trên tường phía sau tôi à? Đây là bức tranh mà sinh viên đại học duy nhất trong thôn chúng tôi vẽ đấy, Hả? Lạc Tô Tô? Tôi không biết Lạc Tô Tô, người trong bức tranh này là đại ân nhân của chúng tôi, cô Bạch Trà đấy!”

Lạc Tô Tô nghe thấy giọng nói trong video lập tức tái mặt.

"Hai năm trước cô Bạch Trà đến thôn của chúng tôi, là do một ngư dân của chúng tôi đã cứu được cô ấy từ dưới nước lên, khi đó tình trạng của bà rất tệ, chỗ của chúng tôi giao thông lại không thuận tiện, cô ấy hôn mê rất lâu, miệng còn không ngừng lẩm bẩm một cái tên, hình như là...cái gì mà Tống Trình thì phải?

Bàn tay cầm điện thoại của Tống Trình cứng đờ.

“Chúng tôi đoán người đó đối với cô ấy hẳn là rất quan trọng, có điều người đó cũng chưa bao giờ đến đây tìm cô ấy, chắc là cũng chẳng ra sao. Sau khi cô Bạch tỉnh lại cũng không nhớ gì cả, thế là cô ấy đã sống ở thôn chúng tôi, nhờ có cô ấy, thôn chúng tôi mới có thể hợp tác với các thôn khác để làm đường, theo cách nói của cô ấy thì là... hình như là cái gì mà muốn làm giàu thì phải làm đường trước. Sau này chúng tôi cũng dần dần vào được trong thành phố, cô ấy còn dạy chúng tôi nói tiếng phổ thông, hướng dẫn chúng tôi sử dụng điện thoại thông minh, dạy chúng tôi cách bán hàng trực tuyến, ồ, đúng rồi, sản phẩm cá của chúng tôi gia công lần thứ hai rồi mới bán ra cũng là do cô ấy dạy, sản phẩm của chúng tôi được bán đến các vùng huyện thành trước, sau đó mới đến thành phố, cuối cùng là được bán trên toàn quốc...cả quá trình này thật sự không hề dễ dàng.”

Bí thư thôn cảm động nói: “Có điều cách đây không lâu cô Bạch đã rời đi rồi, cô ấy nói muốn đi hủy bỏ hôn ước gì đó, tôi chỉ là không hiểu, một cô gái tốt như cô ấy, sao lại có người đàn ông không muốn cưới cô ấy nhỉ? Chẳng lẽ người đó bị mù sao?”

____ ____ ____